THỜI THƠ NGÂY - Trang 164

chối đến gặp em tại bữa tối. Sau này em mới nhận ra điều đó; cả việc anh
xin mẹ anh đi cùng anh đến nhà Van der Luyden, và việc anh đòi công bố
cuộc đính hôn tại buổi khiêu vũ ở nhà Beaufort, để em có thể có hai gia
đình đứng bên em thay vì một…

Anh bật cười vì điều đó.

- Hãy nghĩ xem - cô nói - em đã ngu ngốc và vô tâm đến mức nào! Em

đã không biết gì về những điều này cho đến một ngày bà nội buột miệng
nói ra. New York với em chỉ đơn giản là nơi bình yên và tự do: nơi em
được trở về nhà. Em đã hạnh phúc khi ở giữa những người thân của mình,
mà mọi người em gặp đều có vẻ tốt bụng, thân thiện, và thấy vui khi gặp
em. Nhưng ngay từ đầu - cô tiếp tục - em thấy không có ai tốt bằng anh;
không ai giải thích cho em hiểu phải làm những thứ mà ban đầu là rất khó
khăn và… không cần thiết. Những người tử tế không thuyết phục em, em
thấy họ không bao giờ thử làm điều đó. Nhưng anh đã biết; anh đã hiểu;
anh đã cảm thấy thế giới bên ngoài đang kéo mạnh một người với những
bàn tay vàng của nó - tuy anh ghét những thứ nó đòi hỏi từ một người; anh
ghét cái hạnh phúc được mua bởi sự không thành thật, sự tàn nhẫn và sự
thờ ơ. Đó là điều em không hề biết trước đó - nó tốt hơn bất cứ thứ gì em
từng biết.

Cô nói với giọng thậm chí còn nhỏ hơn, mà không có nước mắt hay sự

rung động nào rõ rệt; mỗi từ, khi thốt ra từ môi cô, rơi vào ngực anh như
chì nung. Anh ngồi khom lưng, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm và tấm
thảm trải trước lò sưởi, và nhìn vào mũi giày sa-tanh đang hiện ra dưới
chiếc váy của cô. Đột nhiên anh quỳ xuống và hôn chiếc giày.

Cô cúi xuống, đặt tay lên vai anh, nhìn anh với đôi mắt khó hiểu mà

khiến anh bất động.

- Ôi, đừng vì chúng ta mà bỏ dở những việc anh đã làm! - cô thét lên -

Giờ em không thể quay lại cái cách nghĩ kia nữa. Em không thể yêu anh trừ
phi em từ bỏ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.