THỜI THƠ NGÂY - Trang 161

Ellen Olenska không đáp, nhưng cũng không cử động. Sau một lúc anh

ngồi xuống cạnh cô, cầm tay cô, nhẹ nhàng mở bàn tay cô ra, để đôi găng
và cái quạt rơi xuống chiếc sofa giữa họ.

Cô đột ngột đứng dậy, giằng ra khỏi anh và di chuyển về phía bên kia

nền lò sưởi.

- Ôi, đừng tán tỉnh tôi! Quá nhiều người đã làm thế rồi - cô cau mày nói.

Archer, biến đổi sắc mặc, cũng đứng dậy. Đó là lời quở trách cay đắng

nhất cô có thể dành cho anh.

- Tôi chưa bao giờ tán tỉnh chị - anh nói - và tôi sẽ không bao giờ làm

thế. Nhưng chị là người phụ nữ tôi sẽ lấy nếu cả hai ta có thể.

- Cả hai ta có thể ư? - Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên thực sự - anh nói

vậy… khi chính anh đã biến điều đó thành không thể?

Anh nhìn cô chằm chằm, mò mẫm trong bóng tối mà qua đó một mũi tên

đơn độc của ánh sáng đã xé toạc con đường tối tăm.

- Tôi đã biến nó thành không thể ư?

- Anh, anh, anh! - Cô thét, môi run lên như một đứa trẻ sắp khóc - chẳng

phải chính anh đã khiến tôi từ bỏ việc ly hôn… từ bỏ nó vì anh đã chỉ ra
cho tôi thấy việc đó thật ích kỷ và tội lỗi, rằng người ta phải hi sinh bản
thân mình để gìn giữ giá trị của gia đình như thế nào… và để tránh cho gia
đình khỏi bị đồn thổi, bị tai tiếng? Và vì gia đình của tôi sẽ trở thành gia
đình của anh - vì May và anh - tôi đã làm theo lời anh bảo, theo những gì
anh đã chứng minh cho tôi thấy rằng tôi nên làm thế. Ôi - cô đột nhiên phá
lên cười - tôi đã không giấu giếm là mình làm điều đó vì anh!

Cô lại ngồi xuống ghế sofa, thu mình giữa những gợn sóng vui vẻ của

chiếc váy như một người giả dối bị chế ngự, còn chàng trai vẫn đứng im
bên lò sưởi tiếp tục nhìn cô.

- Chúa ơi - anh rên rỉ - Khi đó tôi đã nghĩ…

- Anh đã nghĩ?

- Ôi, đừng hỏi tôi đã nghĩ gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.