THỜI THƠ NGÂY - Trang 182

- Newland! Sao anh hỏi những câu nực cười đến vậy? Khi họ đến rạp hát

trong những bộ váy khiêu vũ cũ kỹ và để đầu trần.

- Ồ, có lẽ họ mặc những bộ váy khiêu vũ mới ở nhà, nhưng dù giá nào

thì phu nhân Carfry và Miss Harle sẽ không thế. Họ sẽ đội mũ như của mẹ
và choàng khăn san; những chiếc khăn san rất mềm mại.

- Vâng, nhưng những người phụ nữ khác sẽ mặc thế nào?

- Không khác gì em, em yêu - anh đáp, tự hỏi không hiểu sao đột nhiên

cô lại bị tiêm nhiễm cái sở thích về quần áo không lành mạnh của Janey.

Cô đẩy cái ghế lại với một tiếng thở dài.

- Anh thật đáng yêu, Newland, nhưng nó không giúp gì nhiều cho em.

Anh chợt nảy ra ý nghĩ.

- Sao em không mặc váy cưới? Nó không tồi, đúng không?

- Ôi, anh yêu! Giá mà em có nó ở đây! Nhưng nó đã được đưa đến Paris

để chữa lại cho mùa đông tới, và hiệu Worth chưa gửi nó lại.

- Ồ, vậy thì… - Archer nói, đứng dậy. - Trông kìa… sương mù đang tan

đi. Nếu chúng ta tới ngay triển lãm quốc gia chúng ta có thể xem tranh.

Vợ chồng Newland Archer đang trên đường về nhà, sau chuyến du lịch

trăng mật ba tháng mà May, trong thư gửi những cô bạn gái, đã tóm tắt
chung chung là “hạnh phúc”.

Họ đã không đến những bờ hồ Ý, Archer đã không thể nhìn thấy vợ

mình trong khung cảnh đặc biệt đó. Ý muốn của cô (sau một tháng với
những thợ may Paris) là đi leo núi vào tháng Bảy và đi bơi vào tháng Tám.
Kế hoạch đã được họ thực hiện đúng thời điểm, trải qua tháng Bảy ở
Interlaken và Grindelwald, tháng Tám ở một địa điểm nhỏ bé tên là Etretat,
trên bờ biển Normandy, mà ai đó đã bảo là rất xinh đẹp và yên tĩnh. Một
hay hai lần, trên núi, Archer đã chỉ về phía nam và nói: “Đó là nước Ý”; và
May, chân đặt trên lớp cây long đởm, đã cười thích thú rồi trả lời: “Sẽ rất
tuyệt nếu đến đó vào mùa Đông tới, nếu anh không phải ở lại New York”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.