THỜI THƠ NGÂY - Trang 187

thường thể hiện một sức diễn cảm mãnh liệt. Nhưng không có gì phù phiếm
hay rẻ tiền trong sự hăng hái của anh.

Cha anh đã mất sớm. Ông từng được bổ nhiệm một chức ngoại giao nho

nhỏ, và có vẻ con trai ông nên theo nghề cha, nhưng sở thích vô cùng về
văn học đã ném chàng trai vào nghề phóng viên, rồi nghề viết văn (rõ ràng
đã không thành công). Cuối cùng - sau những trải nghiệm khác và những
thăng trầm mà anh dành cho những thính giả của mình - anh trở thành gia
sư cho những thanh thiếu niên người Anh ở Thụy Sĩ. Tuy nhiên trước đó,
anh đã sống khá lâu ở Paris, hay lui tới grenier

[88]

của Goncourt

[89]

, được

Maupassant

[90]

khuyên không nên cố gắng viết nữa (thậm chí đó có vẻ là

một vinh dự sáng chói với Archer!) và thường nói chuyện với Mérimée ở
nhà mẹ ông. Rõ ràng anh luôn rất nghèo và lo âu (phải chu cấp cho một
người mẹ và một em gái chưa chồng), hiển nhiên những tham vọng văn
chương của anh đã thất bại. Thực ra thì hoàn cảnh của anh có vẻ, nói một
cách cụ thể, không xán lạn hơn của Ned Winsett. Nhưng anh đã sống trong
một thế giới mà, như anh nói, không ai yêu những ý tưởng lại đói về trí tuệ.
Vì tình yêu hoàn toàn đúng ấy mà Winsett tôi nghiệp đang đói đến chết.
Archer nhìn với một sự đố kỵ muốn được thế chỗ chàng thanh niên túng
thiếu nhưng nhiệt tình mà được tôi luyện, bồi dưỡng rất nhiều trong cảnh
nghèo khó này.

- Ông thấy đấy, thưa ông, nó đáng giá mọi thứ, phải không, để giữ cho trí

óc của một người được tự do, để không tước đoạt những khả năng đánh giá
của người đó, sự tự do phê bình của người đó? Vì thế mà tôi đã bỏ nghề
phóng viên, và nhận quá nhiều công việc buồn chán hơn: gia sư và thư ký
riêng. Tất nhiên có nhiều công việc vất vả, nhưng người ta giữ được tự do
về tinh thần, thứ mà ta gọi trong tiếng Pháp là quant à soi của một người.
Và khi nghe một cuộc trò chuyện thú vị, người ta có thể tham gia vào mà
không thỏa hiệp với bất cứ ý kiến nào ngoài của riêng bản thân mình; hay
người ta có thể nghe, và trả lời nó trong thâm tâm. Ôi, cuộc đối thoại tử tế -
không có gì giống thế, đúng không? Không khí của những ý tưởng là thứ
không khí duy nhất đáng để hít thở. Và vì thế tôi chưa bao giờ hối tiếc về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.