THỜI THƠ NGÂY - Trang 212

- Ồ, tôi không cho là như vậy. Cô ấy không nói với chúng tôi có gì trong

bức điện. Tôi nghĩ cô ấy không muốn nữ

Hầu tước biết. Bà ấy có vẻ mơ mộng nhỉ? Bà ấy có gợi cho ông nhớ đến

phu nhân Scott-Siddons

[104]

khi bà ấy đọc Lời tỏ tình của Lady

Geraldine

[105]

không? Ông chưa bao giờ nghe à?

Archer đang vội vã giải quyết những ý nghĩ đang đổ xô đến. Toàn bộ

tương lai của anh đột nhiên trải ra trước mắt; và đi sâu xuống sự trống rỗng
bất tận ấy, anh thấy hình ảnh thu nhỏ của một người đàn ông mà với anh ta
chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Anh nhìn quanh khu vườn không được
cắt tỉa, ngôi nhà xiêu vẹo và khu rừng sồi dưới đó hoàng hôn đang tụ về.
Có vẻ nó chính là nơi anh nên tìm Madame Olenska; và cô đã đi xa, thậm
chí cái dù màu hồng cũng không phải là của cô…

Anh cau mày và do dự.

- Tôi cho rằng cô không biết… tôi sẽ đến Boston ngày mai. Nếu tôi có

thể tìm thấy cô ấy…

Anh cảm thấy cô Blenker kia đang mất hứng thú nơi anh, dù cô cười

mãi.

- Ôi, tất nhiên, ông thật đáng yêu! Cô ấy sẽ ở Parker House; trong thời

tiết này mà ở đó thì thật kinh khủng.

Sau đó, Archer nhận thấy những lời trao đổi gián đoạn của họ. Anh chỉ

có thể nhớ rõ đã từ chối lời mời khẩn khoản của cô rằng anh nên chờ gia
đình quay lại và uống trà ngon với họ trước khi đánh xe về. Cuối cùng, với
nữ chủ nhân đi bên cạnh, anh đi ra khỏi khu vực của thần Cupid bằng gỗ,
tháo ngựa của mình và đánh xe đi. Tại khúc quanh của bãi cỏ anh thấy cô
Blenker đứng ở cổng và vẫy vẫy cái dù màu hồng.

CHƯƠNG 23

Sáng hôm sau, khi Archer xuống từ chuyến tàu Fall River, anh đã có mặt

ở Boston giữa mùa hè ẩm ướt. Những con phố gần nhà ga đầy mùi bia, mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.