THỜI THƠ NGÂY - Trang 228

Họ có lẽ đã đứng như thế trong một lúc lâu, hay chỉ trong vài khoảnh

khắc; nhưng nó đủ dài để sự im lặng của cô chia sẻ những gì cô phải nói, và
để anh cảm thấy chỉ có một thứ là quan trọng. Anh không nên làm bất cứ
thứ gì khiến cuộc gặp gỡ này là lần gặp cuối cùng. Anh phải đặt tương lai
của cả hai người vào tay cô, chỉ đề nghị rằng cô nên nhanh chóng giữ lấy
nó.

- Đừng… đừng buồn - cô nói, với một giọng ngập ngừng khi cô xua tay,

và anh đáp:

- Em sẽ không quay lại đó… em sẽ không quay lại đó chứ? - Như thể đó

là khả năng duy nhất anh có thể chịu đựng được.

- Em sẽ không quay lại đó - cô nói; và quay đi, mở cửa đi về phía phòng

ăn công cộng.

Những giáo viên ầm ĩ đang thu dọn đồ đạc của họ để chuẩn bị ra bến tàu.

Bên kia bãi biển, con tàu hơi nước màu trắng nằm ở cầu tàu, và phía trên
làn nước ngập nắng, Boston hiện ra lờ mờ trong một làn sương mù.

CHƯƠNG 25

Một lần nữa, ở trên tàu, với sự có mặt của những người khác, Archer

ngạc nhiên khi thấy tâm hồn mình thanh thản.

Ngày hôm đó, theo bất cứ đánh giá hiện tại nào, là một thất bại khá kỳ

cục. Anh đã không hôn tay Madame Olenska, hay khiến cô hứa hẹn một lời
về những dịp gặp gỡ sau này. Tuy nhiên, với một người đàn ông đang đau
lòng với tình yêu không được thỏa mãn, và bị chia cách khỏi đối tượng đam
mê của anh trong một khoảng thời gian không xác định, thì anh tự cảm thấy
gần như bình tĩnh và thoải mái một cách xấu hổ. Đó là sự cân bằng hoàn
hảo cô đã giữ giữa lòng trung thành với những người khác và sự thành thật
với chính bản thân họ, nó đã khuấy động nhưng cũng làm anh yên lòng.
Một sự cân bằng không được xếp đặt khéo léo, vì những giọt nước mắt và
những sự ấp úng cô đã tỏ ra, mà do sự chân thành không bối rối của cô. Nó
lấp kín anh với một nỗi sợ mơ hồ, vì mối đe dọa đã chấm dứt, và khiến anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.