cảm ơn số phận vì thói kiêu ngạo cá nhân cùng cảm giác đang đứng trước
những nhân chứng rắc rối đã không xúi giục anh quyến rũ cô. Thậm chí sau
khi họ nắm chặt tay từ biệt ở nhà ga Fall River, anh quay đi một mình, sự
kết tội vẫn còn trong anh vì đã cứu vớt cuộc gặp gỡ của họ nhiều hơn anh
đã hi sinh.
Anh thơ thẩn quay lại câu lạc bộ, đến ngồi một mình trong cái thư viện
vắng vẻ, trở đi trở lại những ý nghĩ về mỗi giây mỗi phút họ được bên
nhau. Anh thấy rõ ràng, và nó trở nên rõ ràng hơn khi lại gần xem xét, rằng
nếu cuối cùng cô quyết định quay lại châu Âu - quay lại với chồng cô - thì
không phải vì cuộc sống cũ lôi cuốn cô, dù đã có những điều kiện mới được
đưa ra. Không, cô sẽ chỉ đi nếu cô cảm thấy mình đang trở thành một sự
cám dỗ đối với Archer, một sự cám dỗ để trượt khỏi cái tiêu chuẩn mà cả
hai đã dựng lên. Cô đã chọn lựa ở gần bên anh, miễn là anh không bắt cô
đến gần hơn; và nó tuỳ thuộc vào chính anh nếu muốn giữ cô ở đó, an toàn
nhưng tách biệt.
Trên chuyến tàu, những ý nghĩ này vẫn lởn vởn trong đầu anh. Chúng
vây lấy anh trong một loại sương mù màu vàng, qua đó những khuôn mặt
quanh anh trông xa vắng và mờ nhạt. Anh có cảm giác rằng nếu anh nói
chuyện với những người đồng hành này họ sẽ không hiểu anh đang nói gì.
Trong trạng thái lơ đãng này anh thấy mình, vào sáng hôm sau, tỉnh lại với
hiện thực của một ngày tháng Chín ngột ngạt ở New York. Những khuôn
mặt héo úa vì nóng trong chuyến tàu kéo dài trôi qua anh, và anh tiếp tục
nhìn chằm chằm vào họ qua quang cảnh mờ ảo màu vàng tương tự. Nhưng
đột nhiên, khi anh rời nhà ga, một trong những khuôn mặt tự tách riêng ra,
đến gần hơn và đập vào ý thức của anh. Anh ngay lập tức nhớ lại, đó là
khuôn mặt của người thanh niên mà ngày hôm trước anh đã thấy đi ra khỏi
Parker House, và anh đã ghi nhớ vì nó không giống với kiểu mặt nào, và
cũng không mang khuôn mặt giống với những người trọ ở khách sạn.
Điều tương tự ấy giờ lại làm anh ngạc nhiên và một lần nữa khiến anh
lục lại trí nhớ về những mối liên hệ cũ. Chàng thanh niên đứng nhìn anh