THỜI THƠ NGÂY - Trang 232

- cuối cùng Archer hỏi.

M.Rivière gật đầu.

- Không phải nhân danh tôi. Trong trường hợp này, tôi… tôi đã giải

quyết đầy đủ với bản thân mình. Tôi muốn… nếu có thể… nói chuyện với
ông về nữ Bá tước Olenska.

Archer trong vài phút cuối đã biết rằng những lời này sẽ đến. Nhưng khi

chúng đến, chúng khiến máu dồn lên thái dương như thể anh đã bị mắc vào
một cành cây chĩa ra trong một bụi cây.

- Và nhân danh người đó? - Anh nói - Anh muốn làm điều này?

M.Rivière mạnh mẽ tiếp nhận câu hỏi ấy.

- Ồ…, tôi có thể nói của cô ấy, nếu nó không có vẻ giống một sự tự tiện.

Hay là tôi sẽ nói là: nhân danh sự công bằng trên lý thuyết?

Archer xem xét anh ta một cách mỉa mai.

- Nói cách khác: Anh là sứ giả của Bá tước Olenski?

Anh thấy sự đỏ mặt của mình phản chiếu mơ hồ trên vẻ mặt tái xám của

M. Rivière.

- Không phải với ông, thưa ông. Nếu tôi đến gặp ông, thì đó là với một

tư cách khác.

- Anh có quyền gì, trong hoàn cảnh này, để có một tư cách nào khác? -

Archer vặn lại. - Nếu anh là một phái viên thì anh vẫn là một phái viên.

Người thanh niên cân nhắc.

- Sứ mệnh của tôi đã kết thúc. Ngay khi nữ Bá tước đi, nó đã thất bại.

- Tôi không thể giúp được điều đó. - Archer đáp trong cùng giọng mỉa

mai.

- Không, nhưng ông có thể giúp… - M.Rivière ngừng lại, xoay tròn cái

mũ trong bàn tay vẫn đeo găng cẩn thận, nhìn vào lớp vải lót của nó và rồi
lại nhìn vào khuôn mặt Archer. - Tôi tin chắc ông có thể giúp, thưa ông, để
cũng biến nó thành một thất bại với gia đình cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.