THỜI THƠ NGÂY - Trang 233

Archer đẩy ghế ra sau và đứng lên.

- Ồ… và vì Chúa tôi sẽ! - anh thốt lên. - Anh đứng với hai tay đút túi, tức

giận nhìn chằm chằm vào anh chàng người Pháp bé nhỏ, người mà khuôn
mặt, dù ngẩng lên quá cao, vẫn thấp hơn tầm mắt của Archer bốn hay năm
xăng-ti-mét.

M. Rivière tái nhợt hơn bình thường, tái hơn nước da anh có thể biến đổi.

- Tại sao - Archer tiếp tục bộc phát - anh lại có thể nghĩ - vì tôi cho rằng

anh đang cầu khẩn tôi với lý do mối liên hệ của tôi với Madame Olenska -
rằng tôi nên có ý kiến trái ngược với những người còn lại trong gia đình cô
ấy?

Sự thay đổi trong biểu lộ của khuôn mặt M. Rivière trong một lúc là câu

trả lời duy nhất của anh ta. Cái nhìn của anh chuyển từ sự rụt rè thành nỗi
buồn khổ hoàn toàn: vì một thanh niên thường có dáng điệu tháo vát sẽ rất
khó khăn khi làm ra vẻ yếu đuối.

- Ôi, thưa ông…

- Tôi không thể hiểu, - Archer tiếp tục - sao anh lại đến chỗ tôi khi có

những người khác còn gần gũi với nữ Bá tước hơn; và tại sao anh nghĩ tôi
sẽ có thể dễ bị ảnh hưởng bởi những lý lẽ mà tôi cho rằng vì chúng mà anh
được cử đến.

M. Rivière nhận sự công kích với một sự nhún nhường bối rối.

- Những lý lẽ tôi muốn trình bày với ông, thưa ông, là của riêng tôi và

không phải từ người đã cử tôi đến.

- Vậy thì tôi cũng chẳng thấy có lý do gì để phải nghe chúng.

M. Rivière lại nhìn vào chiếc mũ của mình, như thể để xem liệu những

lời cuối cùng này có phải là một dấu hiệu rõ ràng đầy đủ để đội nó vào và
đi ra không. Rồi, anh bất ngờ nói.

- Thưa ông… ông có thể nói với tôi một điều không? Có phải ông nghi

ngờ tôi được cử đến đây? Hay có lẽ ông tin toàn bộ vấn đề đã được khép
lại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.