Tay cô vẫn trên chốt đèn khi cô chầm chậm quay sang anh. Sức nóng từ
ngọn lửa đã mang lại một nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô, nhưng nó bạc đi
khi cô nhìn lên.
- Vì công việc à? - Cô hỏi, trong một giọng ám chỉ rằng không thể có
một lý do có lý nào khác, và việc cô lập tức đặt câu hỏi như chỉ để kết thúc
câu nói của anh.
- Đương nhiên là vì công việc. Có một vụ liên quan đến bằng sáng chế
được đưa ra trước tòa thượng thẩm. - anh nói tên của nhà phát minh, và tiếp
tục cung cấp những chi tiết với tất cả sự liến thoắng thành thạo của
Lawrence Lefferts, trong khi cô lắng nghe chăm chú, đáp lời trong những
lúc ngừng: “Vâng, em biết”.
- Sự thay đổi sẽ tốt cho anh - cô nói đơn giản, khi anh đã nói xong - và
anh phải nhớ đến gặp Ellen - cô nói thêm, nhìn thẳng vào mắt anh với nụ
cười trong sáng, và nói trong một giọng như thể nhắc anh không được xao
lãng vài bổn phận gia đình phiền phức.
Đó là từ duy nhất được trao đổi giữa họ trong chủ đề này. Nhưng trong
thứ mật mã mà họ đã được huấn luyện nó có ý rằng: “Tất nhiên anh hiểu
rằng em biết tất cả những điều mọi người đã nói về Ellen, và thực lòng
thông cảm với gia đình em trong nỗ lực của họ muốn đưa cô ấy quay về với
chồng. Em cũng biết rằng vì vài lý do anh đã không muốn nói với em, anh
đã khuyên cô ấy chống lại cách giải quyết này, mà tất cả những người đàn
ông lớn tuổi khác trong gia đình, cũng như bà chúng ta, đều nhất trí tán
thành. Và vì nhờ sự khuyến khích của anh mà Ellen đã thách thức tất cả
mọi người, phơi mình trước một kiểu chỉ trích mà ông Sillerton Jackson
chắc là đã đưa ra cho anh thấy tối nay, những lời bóng gió đã khiến anh
giận dữ… Những lời bóng gió này thực sự là không thiếu; nhưng vì anh có
vẻ không bằng lòng khi nghe từ những người khác, em tự mình nói cho anh
điều này, là cách duy nhất mà những người có giáo dục như chúng ta có thể
trao đổi những điều xấu xa với nhau: bằng cách để anh hiểu rằng em biết
anh định đến gặp Ellen khi anh ở Washington, và có lẽ anh đến đó chỉ vì
mục đích ấy. Và vì anh chắc chắn định gặp chị ấy, em muốn anh làm thế