THỜI THƠ NGÂY - Trang 261

Đến lượt bà Welland tái mặt vì sai lầm ngớ ngẩn của bà trải ra một loạt

những hậu quả liên tiếp; nhưng bà cố gắng cười và lấy món xúp hàu trước
khi nói, cố gắng quay lại cái vỏ bọc vui vẻ cũ:

- Ông à, sao ông có thể tưởng tượng ra một điều như thế? Tôi chỉ muốn

nói là, sau khi mẹ đã quyết định rằng bổn phận của Ellen là phải quay lại
với chồng, thì có vẻ lạ khi mẹ đột nhiên muốn gặp lại nó, trong khi có đến
nửa tá đứa cháu khác mà bà có thể đòi. Nhưng chúng ta không bao giờ
được quên rằng mẹ, bất chấp sinh lực kỳ diệu của bà, đã là một phụ nữ rất
già cả.

Ông Welland vẫn có vẻ phiền muộn, rõ ràng sự tưởng tượng lung tung đã

ngay lập tức thắt chặt lời nói cuối cùng này.

- Đúng, mẹ bà là một người đã rất già; và chúng ta đều biết Bencomb có

thể không thành công với những người quá già. Như bà nói, bà nó ạ, hết
chuyện nọ đến chuyện kia; và trong mười hay mười lăm năm nữa tôi cho
rằng mình phải có bổn phận tìm kiếm một bác sĩ mới. Tốt hơn hết là phải
làm một cuộc thay đổi trước khi nó hoàn toàn cần thiết.

Và với quyết định như người Spartan

[108]

này ông Welland kiên quyết

cầm dĩa lên.

- Nhưng suốt thời gian này - bà Welland lại bắt đầu, khi đứng dậy khỏi

bàn ăn trưa, và tiến về phía phòng khách đằng sau được trang trí bằng sa-
tanh màu tía và đá khổng tước - tôi không thấy cách nào để đưa Ellen về
đây tối mai; và tôi muốn mọi thứ được giải quyết xong ít nhất trong hai
mươi tư giờ tới.

Archer quay lại sau khi mê mải ngắm một bức tranh nhỏ miêu tả hai

hồng y giáo chủ đang ăn uống, trong một cái khung bằng gỗ mun tám cạnh
với những huy chương lớn bằng mã não.

- Con sẽ đi đón cô ấy nhé? - Anh đề nghị - con có thể rời khỏi văn phòng

đúng giờ để đón xe ngựa tại bến phà, nếu May gửi nó đến đó. - Trái tim anh
đập rộn lên khi anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.