THỜI THƠ NGÂY - Trang 286

- Ngày mai anh phải gặp em… nơi nào đó chúng ta có thể một mình bên

nhau - anh nói, trong một giọng mà nghe có vẻ gần như giận dữ với chính
đôi tai của anh.

Cô ngập ngừng, và đi về phía xe ngựa.

- Nhưng em sẽ ở nhà bà - hiện nay là thế - cô nói thêm, như thể biết rõ

rằng sự thay đổi kế hoạch của cô cần vài lời giải thích.

- Nơi nào đó chúng ta có thể ở một mình - anh nài nỉ. Cô cười nhẹ nhàng

khiến anh khó chịu.

- Ở New York? Nhưng không có nhà thờ nào… không tượng đài nào.

- Có một bảo tàng nghệ thuật - ở công viên. - Anh giải thích, vì cô trông

có vẻ bối rối. - Lúc hai giờ rưỡi. Anh sẽ ở cửa…

Cô quay đi mà không trả lời và nhanh chóng chui vào xe ngựa. Khi nó

lăn bánh, cô cúi về trước, và anh nghĩ cô vẫy tay trong bóng tối. Anh bắt
đầu theo cô trong một sự rối loạn của những mâu thuẫn. Có vẻ anh đã
không nói chuyện với người phụ nữ anh yêu mà với một người khác, một
phụ nữ anh mắc nợ cho những thú vui đã chán ngấy: thật đáng ghét khi
thấy chính anh là tù nhân của ngôn từ sáo mòn này.

- Cô ấy sẽ đến! - Anh tự nói với mình, gần như khinh khỉnh.

Tránh “bộ sưu tập của Wolfe”

[111]

nổi tiếng, với những bức tranh sơn dầu

về những câu chuyện giai thoại bày đầy trong gian triển lãm chính ở bảo
tàng Metropolitan vắng vẻ, họ đã lang thang xuống một lối đi đến căn
phòng nơi “những tác phẩm cổ của Cesnola”

[112]

mục nát trong sự cô đơn

không ai thăm viếng.

Họ đã lặng lẽ lánh đến đây, ngồi trên chiếc đi văng vây quanh một lò

sưởi bằng hơi ở trung tâm. Họ im lặng ngồi nhìn vào những tủ kính bằng
gỗ giả mun chứa đựng những mảnh ghép của xương chậu.

- Thật kỳ cục. Trước kia em chưa bao giờ đến đây.

- Chà - anh cho rằng một ngày nào đó nó sẽ là một bảo tàng lớn.

- Vâng - cô tán thành một cách lơ đãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.