chuyển lại một chiếc chìa khóa gói trong giấy lụa. Nó được gửi đến văn
phòng anh trong một chiếc phong bì có gắn xi đề địa chỉ bằng chữ viết tay
của cô. Lời đáp cho yêu cầu cuối cùng của anh có thể được hiểu như một
nước đi kinh điển trong một ván bài quen thuộc; nhưng chàng thanh niên
chọn cho nó một ý nghĩa khác. Cô vẫn chiến đấu với số phận của mình;
nhưng cô sẽ đi châu Âu, và không quay lại bên chồng. Do đó, không gì có
thể ngăn anh đi theo cô; một khi anh đã có một bước đi không thể thu hồi,
và đã chứng tỏ cho cô thấy điều đó, anh tin rằng cô sẽ không đuổi anh đi.
Sự tự tin vào tương lai này đã làm anh vững tâm đóng một vai trong hiện
tại. Nó ngăn anh viết thư cho cô, hay bày tỏ bất cứ dấu hiệu hay hành động
nào về sự đau khổ và lo lắng của anh. Dường như với anh, trong cuộc chơi
cực kỳ im lặng này giữa họ, những lá bài chủ vẫn ở trong tay anh; và anh
chờ đợi.
Tuy nhiên, có những lúc anh phải trải qua khó khăn; như khi ông
Letterblair, sau ngày Madame Olenska khởi hành, đã mời anh đến để xem
xét chi tiết về khoản thừa kế mà bà Manson Mingott muốn lập ra cho cháu
gái bà. Trong một vài giờ Archer đã kiểm tra những điều kiện của chứng
thư với cấp trên, và suốt thời gian đó anh thầm có cảm giác việc anh được
hỏi ý kiến có phải là vì vài lý do khác ngoài tình họ hàng hiển nhiên không,
và liệu đoạn cuối của cuộc hội ý có tiết lộ điều đó.
- Ồ, cô gái không thể phủ nhận rằng đó là một dàn xếp khá hào phóng. -
Ông Letterblair tổng kết, sau khi lẩm nhẩm tóm tắt về khoản thừa kế. -
Thực ra ý tôi là cô ấy sẽ được nhận một khoản khá lớn.
- Lớn? - Archer lặp lại với một chút chế nhạo - ngài có đối chiếu với đề
nghị của chồng cô ấy sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền của cô ấy không?
Đôi lông mày rậm của ông Letterblair hơi nhướng lên một xăng-ti-mét.
- Ngài thân mến, luật là luật; và chị họ của vợ Ngài đã kết hôn theo luật
của Pháp. Tôi dám chắc cô ấy đã biết điều đó có nghĩa là gì.
- Ngay cả nếu cô ấy biết, chuyện đã xảy ra sau đó…