THỜI THƠ NGÂY - Trang 316

Cô ngồi xuống và anh quay lại chỗ ngồi của mình, nhưng không nói gì

trong một lúc lâu. Cuối cùng, Archer bắt đầu cộc lốc:

- Vì em không mệt, và muốn nói chuyện, có vài điều anh phải nói với

em. Anh đã thử nói với em đêm hôm trước…

Cô nhìn anh vội vã.

- Vâng, anh yêu. Vài điều về bản thân anh?

- Về bản thân anh. Em đã nói em không mệt. Ồ, nhưng anh thì có. Cực

kỳ mệt mỏi…

Ngay lập tức cô trở nên dịu dàng lo lắng.

- Ôi, em đã thấy mà, Newland! Anh đã làm việc quá sức…

- Có lẽ là thế. Dù sao đi nữa, anh muốn nghỉ ngơi…

- Nghỉ ngơi? Từ bỏ nghề luật?

- Để đi xa, bằng bất cứ giá nào - ngay lập tức. Trong một chuyến đi dài,

thậm chí là rất xa… xa khỏi mọi thứ…

Anh dừng lại, nhận thấy mình đã thất bại trong nỗ lực nói một cách thờ ơ

như một người đàn ông muốn một sự thay đổi, dù quá mệt mỏi để thực hiện
nó. Khi anh nói, những thanh âm háo hức rung lên.

- Xa khỏi mọi thứ - anh lặp lại.

- Thậm chí là rất xa? Chẳng hạn như ở đâu? - Cô hỏi.

- Ồ, anh không biết, Ấn Độ… hay Nhật Bản.

Cô đứng dậy, khi anh ngồi cúi đầu, cằm chống trên tay, anh cảm thấy cô

lượn quanh anh ấm áp và thơm ngát.

- Xa đến thế sao? Nhưng em e là anh không thể, anh yêu ạ… - cô nói

trong một giọng không chắc chắn - Trừ phi anh mang em theo. Và rồi, khi
anh im lặng, cô tiếp tục, trong giọng nói quá trong và thậm chí cao đến nỗi
từng âm tiết vỗ nhẹ lên não anh như cái búa.

- Nghĩa là, nếu các bác sĩ cho em đi… nhưng em e là họ sẽ không đồng

ý. Vì anh thấy đấy, Newland, sáng nay em đã chắc chắn một điều mà em đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.