những sự phong phú mà Paris phải gợi đến, vì những cảnh như thế được
dành cho số ít người thờ ơ.
Ngày đang chìm dần vào ánh nắng chiều mềm mại, đây đó được xen lẫn
một ánh điện vàng, họ rẽ vào một quảng trường nhỏ ít người. Dallas lại
dừng lại và nhìn lên.
- Chắc là ở đây. - anh nói, khoác tay cha anh với một cử động khiến ông
đỡ e ngại; và họ đứng bên nhau nhìn lên tòa nhà.
Đó là một tòa nhà hiện đại, không có điểm đặc biệt nào ngoài có nhiều
cửa sổ, và có ban công bao quanh mặt tiền màu kem rộng lớn của nó. Trên
một trong những ban công trên cao, treo phía trên những vòm cây dẻ ngựa
trong quảng trường, những mái hiên vẫn hạ thấp, như thể mặt trời đã rời bỏ
nó.
- Không biết là phòng nào nhỉ? - Dallas phỏng đoán, và tiến về phía cổng
có mái che anh thò đầu vào phòng bảo vệ, và quay lại nói:
- Tầng năm. Nó chắc là căn phòng có những mái hiên. Archer vẫn bất
động, nhìn chằm chằm vào những cửa sổ bên trên như thể họ đã đạt tới
điểm kết thúc của cuộc hành hương.
- Bố này, bố biết đấy, nó gần tầng sáu - cuối cùng con trai ông nhắc nhở
ông.
Người bố nhìn ra một cái ghế băng trống dưới những vòm cây.
- Bố nghĩ rằng bố sẽ ngồi đó một lúc - ông nói.
- Tại sao… bố không được khỏe à? - con trai ông thốt lên.
- Ồ, hoàn toàn. Nhưng bố muốn con hãy đi lên mà không có bố.
Dallas ngừng trước ông, bối rối thấy rõ.
- Nhưng bố ơi, ý bố là bố sẽ không lên ạ?
- Bố không biết - Archer nói chậm rãi.
- Nếu bố không lên bác ấy sẽ không hiểu.
- Đi đi, con trai, có lẽ bố sẽ theo con.