THÔN QUÊ LIỆT TRUYỆN - Trang 110

Anh Kiên dẫn tôi ra vườn. Thấp thoáng trong khóm lá xanh um một vài

búp trắng xanh như búp tay thiếu nữ. Chà, hoa ngọc lan. Vừa thơm quý
phái, vừa gợi vẻ thanh cao.

Chị Bích, cũng hệt như một bà trung nông, áo quần giản dị của người nội

trợ, vừa tất bật cho mấy con mèo, đàn gà ri ăn, vừa lặng lẽ chuẩn bị cơm
đãi khách.

- Nghe nói, vừa nghỉ hưu là anh lên đây ngay? - Tôi gợi chuyện.
Anh Kiên rút một điếu Du Lịch châm lửa, rồi đẩy bao thuốc rẻ tiền về

phía tôi. Cử chỉ này khiến tôi nhớ lại lần gặp anh ở công trường thuỷ điện
Yaly hồi năm 1994.

- Không lên đây thì ở Hà Nội làm gì? Tính tớ không ưa ăn không ngồi

rồi. Tớ mua thửa đất này từ năm 2000 là cũng có ý dành cho lúc hưu. Ngày
ấy gần một trăm triệu. Bây giờ thì chẳng mua được. Nghỉ hưu mình lại thấy
thanh thản, người khoẻ ra.

- Chẳng lẽ anh đã quên Sông Đà, Yaly?
Anh Kiên bỗng thừ người.
- Làm sao mà quên được... Hồi chỉ huy công trình Sông Đà là thời kỳ

mình đang sung sức. Được chỉ huy một công trình lớn cũng là vinh dự của
một đời người...

Theo ánh mắt anh Kiên, tôi nhìn lên tường. Đối diện hai bàn thờ nội,

ngoại với đủ những đồ lễ của một bàn thờ truyền thống, là ba tấm Huân
chương Lao động hạng nhất, nhì, ba, Huân chương chống Mỹ cứu nước
được treo trang trọng. Và kia, bức ảnh toàn cảnh nhà máy thuỷ điện Hoà
Bình với mênh mang sóng nước Sông Đà. Và kia nữa, giữa ngổn ngang
sách báo, tạp chí, máy vi tính là cuốn từ điển La rousse pettit, vật bất ly
thân từ thuở học học trò. Cuốn sách như người bạn tri âm, như người thầy
thông thái mãi đồng hành với anh trên suốt những công trường thuỷ điện
Thác Bà, Sông Đà, Yaly... và cả ở khu vườn nghỉ hưu Hoà Lạc bây giờ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.