THÚ PHI - Trang 319

“Vì ta thích.” Ba chữ vọng lại từ phía bóng dáng đang khuất dần, rất

thẳng thắn.

Vân Khinh nghe vậy, vừa cúi người vái dài theo bóng Phi Lâm, cao

giọng nói. “Đa tạ cái ơn chỉ điểm.” Lần này là lời cảm ơn chân thành thật
dạ, hoàn toàn không còn bóng dáng hoài nghi vừa nãy.

Bóng lưng đằng xa không trả lời cô, chỉ hơi giơ tay như chào, tiếp tục đi

xa.

Tiểu Tả thấy vậy cười. “Bởi vì cô xinh xắn, tính tình lại dễ thương, công

tử nhà ta vừa mắt cô nên là dạy cô thôi.” Nói rồi cậu ta cười hí hí mấy tiếng
rồi nhanh chóng cùng Tiểu Hữu mặt lạnh lùng đi theo Phi Lâm, chỉ thoáng
chốc hai người đã khuất dạng như một cơn gió, thật phóng khoáng và thoải
mái.

Vân Khinh thật chả biết nói sao, nhưng Độc Cô Tuyệt đứng cạnh cô lại

trở mặt lộ vẻ hung dữ, cơn phẫn nộ thoáng chốc ùn ùn kéo tới như bão tố.
Hắn thò tay tóm lấy Vân Khinh gắt gao ôm chặt vào lòng, miệng rít gào.
“Nàng là của ta!”

Phần eo của Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt xiết mạnh đau đớn, cô lập tức

thò tay gõ nhè nhẹ vào khuôn mặt nạ sắt của hắn, bất đắc dĩ trả lời. “Chàng
ấy à, ta vốn không thích anh ta, chàng cáu kỉnh cái gì?”

“Không được thích hắn, nghe rõ chưa?”
Vân Khinh thở dài gật đầu, tay khẽ xoa đôi lông mày. Độc Cô Tuyệt

thấy thế mới khẽ nới lỏng vòng tay. Vừa mắt Vân Khinh nhà hắn thì đã sao
chứ, Vân Khinh nhà hắn không thích gã kia thì cũng có làm được gì đâu.
Thay vì đối phó với tình địch, chi bằng nghĩ cách độc chiếm lòng Vân
Khinh còn hơn. Chỉ cần trong lòng Vân Khinh chỉ có một mình hắn, dù hắn
có hàng ngàn hàng vạn đối thủ đi nữa hắn cũng cóc sợ.

Đứng trong vòng tay của Độc Cô Tuyệt, ánh mắt Vân Khinh vừa lúc

chạm phải ba gian nhà trúc trước mặt. Hai bên chái nhà có hai hàng chữ
khắc lớn, chính là hai câu năm đó bà bà đã dạy cho cô: Âm phù chính là
một cách thể hiện âm nhạc. Âm nhạc chân chính là âm thanh của tâm
hồn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.