rằng nơi ấy kẻ địch vô cùng hùng mạnh, tất cả đều rành mạch hiển hiện
trong tiếng đàn của cô. Cô cần những người bạn này giúp đỡ, cô cần phải
quay lại nơi ấy.
Tiếng đàn lãng đãng quẩn quanh khắp núi rừng Phỉ Thúy, truyền đi xa
thật xa trong bóng đêm tĩnh lặng.
Vân Khinh vừa gảy đàn, vừa từ tốn gượng đứng lên. Bạch Hổ vẫn ngó
cô lom lom chăm chú, nhưng giờ lại lùi từng bước lại từng bước, không hề
lại ngăn cản.
Tiếng đàn dần dần hòa trộn cả Thanh Tân chú lẫn phương thức khống
chế tâm linh mà Phi Lâm đã dạy cho cô. Vân Khinh bước tới một bước, lại
một bước, tiếng đàn vẫn réo rắt vang khắp đất trời.
Lần đầu tiên cô dùng phương thức khống chế tâm linh mà Phi Lâm chỉ
giáo, từ lúc ban đầu còn mơ hồ chưa rõ tới lúc dần dần lĩnh hội được xuyên
suốt. Đây không phải thứ âm nhạc để khống chế người khác, mà là thứ âm
thanh để truyền tải suy nghĩ, tâm linh của người đánh đàn.
Ấy là thứ cảnh giới lý tưởng, có thể giao hòa cùng vạn vật, có thể làm
bạn với đất trời, hùng tráng xiết bao, tiêu sái xiết bao.
Trong lúc Vân Khinh hoàn toàn lĩnh hội được toàn bộ cách khống chế
tâm linh này, thú hoang nơi núi non Phỉ Thúy đã lặng lẽ chạy tới, một con,
hai con, rồi một trăm con, một ngàn con… Thứ âm nhạc mà chúng thích đã
quay lại rồi.
Vân Khinh nhìn đàn dã thú tập hợp ngày một đông trước mặt. Cô bước
tới trước bằng đôi chân đầy thương tích, môi khẽ mỉm cười mang vẻ ôn
nhu tuyệt đối. Tiếng đàn hòa cùng tiếng lòng cô ngày càng phiêu lãng bay
xa. Cô đang hỏi chúng, liệu có nguyện ý đi cùng với cô chăng, liệu có
nguyện ý giúp cô chăng, liệu có nguyện ý trở thành bằng hữu, bạn bè của
cô chăng?
Sói lang, hổ báo, gấu chó lợn rừng, đám thú dữ càng lúc càng tụ tập
đông hơn, đầu óc đung đưa theo tiếng đàn của Vân Khinh, chân nhịp bước
theo bước chân của Vân Khinh.
“Gr… r… r… à… o… o… o” Giữa tiếng đàn du dương trầm bổng, một
tiếng hổ gầm xé tai vang lên, cực kỳ uy nghiêm.