THÚ PHI - Trang 401

Đàn thú đang đắm mình trong tiếng đàn của Vân Khinh đồng loạt rùng

mình, đồng loạt quay nhìn vị vua Hổ có bộ lông trắng muốt sau lưng cô.

Vân Khinh nghe vậy, nét cười trên mặt càng thêm dịu dàng. Cô quay

người nhìn Bạch Hổ, chỉ thấy nó đang đứng tại chỗ, ngẩng đầu gầm lớn.
Khí phách chúa tể sơn lâm ấy đủ để oai chấn bốn phương.

“Gr… r… r… à… o… o… o” Lại một tiếng hổ gầm nữa vang lên. Đàn

dã thú vốn đang lặng yên, chỉ trong nháy mắt bỗng ngửa cổ lên rống một
tiếng dài. Ngàn vạn con thú đồng thanh rống, thanh thế ấy vang dội đất trời,
khiến màng nhĩ Vân Khinh cũng rung lên từng chặp.

Cô còn chưa kịp hết ù tai, bỗng vị chúa tể sơn lâm mang bộ lông trắng

tung mình về phía trước, sải những bước rồng cuộn hổ vồ tới gần rồi khuỵu
chân xuống cạnh cô. Nó liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía
trước.

Vân Khinh thấy thế, vừa gảy đàn vừa gật đầu mỉm cười. “Cám ơn bạn.”

Nói rồi, cô bước lại cưỡi lên người Bạch Hổ. Còn Điêu nhi nãy giờ vẫn
ngồi yên trên vai cô giờ lập tức nhảy lên đỉnh đầu Hổ trắng, đôi chân trước
túm túm lấy mớ lông màu trắng muốt, cả người vênh váo kiêu ngạo đứng
thẳng trên đầu ông hùm oai phong. Vân Khinh nhìn cảnh này không khỏi
phì cười.

Vị vua của muôn loài kia lắc đầu mãi mà không cách nào ném con chồn

nhãi nhép kia xuống được bèn mặc kệ, nó ngẩng đầu ngửa mặt lên trời gầm
lớn một tiếng dài, thế rồi tung mình lao đi như một tia chớp màu trắng về
phía núi rừng xa xa.

Sau lưng nó, nào những lang những sói, những gấu những hổ, những

chó rừng lợn rừng… hằng hà sa số những con thú dữ có thân mình cao lớn
vóc dáng hung mãnh đồng loạt sải bốn chân lao theo vị vua của mình, vừa
lao vừa gầm rống phụ họa. Còn lại này là thỏ là hươu là nai là hoẵng,
những con vật bé nhỏ yếu đuối đều đứng yên tại chỗ.

Dã thú cũng có ngôn ngữ của chúng, có bậc đế vương của chúng. Loài

người không hiểu, nhưng chúng vẫn phải tuân theo.

Tiếng đàn vẫn réo rắt vang xa khắp không gian, xen lẫn tiếng gầm rống

của muôn thú đầy ngông cuồng ngang ngược, vang dội khắp núi rừng, chấn