THÚ PHI - Trang 460

biết bên trong rốt cuộc có cái gì, ngày mai tuyệt đối không thể để cho hắn
tiến vào lăng mộ được.

Không tiện nói thẳng với Độc Cô Tuyệt, bởi vì con người này quá khôn

khéo, chỉ cần vừa nói ra, khẳng định hắn sẽ biết có vấn đề, một khi chuyện
bị đem ra truy cứu thì cái tâm tha một đường sống của cô liền trở nên vô
dụng.

Thời gian tích tắc trôi qua, một vầng trăng rằm tà tà trôi về phía tây, bầu

trời dần dần sáng lên.

Ánh nắng xuyên thấu qua mành tím ngoài cửa sổ, chiếu lên người mỹ

nhân đang say ngủ trên giường, toả ra những ánh sáng rực rỡ.

Cảm nhận được ánh nắng gay gắt, Vân Khinh ấn huyệt thái dương,

không kịp mở mắt, năm ngón tay theo bản năng nắm chặt, không có gì cả,
không có tay Độc Cô Tuyệt. Vân Khinh vội mở mắt ra, ngồi bật dậy đưa
mắt nhìn khắp nơi, trống không, không thấy bóng dáng Độc Cô Tuyệt đâu
cả.

Cô rõ ràng vẫn không ngủ, vì sao đột nhiên lại ngủ? Không thể có khả

năng ngay cả chút ý chí ấy cô cũng không có.

Sải bước xuống giường, không kịp rửa mặt chải đầu đã định bước ra

ngoài cửa.

“Vân cô nương, cô nương đã tỉnh.” Nghe thấy trong phòng có động tĩnh,

Sở Vân vốn đã chờ ngoài cửa từ lâu, mỉm cười đẩy cửa bước vào.

“Độc Cô Tuyệt đâu?” Vân Khinh vừa thấy Sở Vân đã hỏi ngay.
Sở Vân thấy Vân Khinh vừa tỉnh đã hỏi Vương gia nhà bọn họ ngay, ý

cười trên mặt càng thêm nồng đậm, mỉm cười: “Vương gia cùng mọi người
đi hoàng lăng rồi.”

Vân Khinh vừa nghe vậy khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Đi rồi bao lâu,

người tên Đinh Danh kia có đi cùng không?”

Sở Vân thấy Vân Khinh hơi nhăn mày lại, hiển nhiên không phải là vẻ

ngượng ngùng vì mới thức dậy từ trên giường Vương gia nhà bọn họ, đành
thu lại nét cười trên mặt, nói: “Trời còn chưa sáng đã đi, là hoàng lăng bên
kia có chút vấn đề, lúc Mặc Chi kiểm tra lần cuối cùng phát hiện góc trên ở
phía đông bắc bị thấm nước, chạy về bẩm báo Vương gia và Bệ hạ, mọi