THÚ PHI - Trang 477

Rắc! Rắc! … Độc Cô Tuyệt càng tới gần, tiếng động càng nghe rõ ràng.
“Cái này hình như là tiếng của cái gì đó bị gãy.” Mặc Ly trầm giọng nói.
“Gãy.” Độc Cô Tuyệt nhíu mày, trên đường không thấy gì có thể gãy

như vậy, khắp hành lang đều là vách tường dày, vậy thì cái gì gãy?

Mặc Chi bám sát theo sau Độc Cô Tuyệt, nghe thấy mấy người kia nói

chuyện với nhau, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt nhất
thời điên cuồng hoảng hốt, hét lớn: “Vương gia, nhanh lên, nhanh lên, ở
phía trước có một cầu Sinh Tử, nếu cây cầu đó gãy, chúng ta cho dù bay
cũng không bay qua được, nhanh lên.”

Khi đi vào Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ thấy cây cầu sinh tử gì đó, nhưng

chắc chắn Mặc Chi không nói dối hắn. Hơn nữa Mặc Chi luôn buồn vui
không biểu hiện trên nét mặt, bây giờ lại hoảng sợ như thế, phía trước tất
nhiên là không ổn. Lập tức thân hình lóe lên, gia tăng tốc độ lên tới cực
hạn, phóng thẳng về phía trước.

Mặc Ngân, Mặc Ly ở phía sau nghe thấy Mặc Chi hét lên một cách kinh

hoàng như thế, lập tức cũng liều sống liều chết phóng đi.

Vẻ mặt Mặc Chi không còn chút máu nào, điên cuồng nhìn bốn phía, y

không biết bên trong hoàng lăng này rốt cuộc được thiết kế như thế nào, chỉ
là có một lần Lễ Bộ Thượng đại phu say rượu đắc ý nhắc tới với y, nói là ở
một đoạn phía trước có che giấu một cây cầu Sinh Tử, chính là tác phẩm
kinh điển bọn họ làm, một khi cơ quan mở ra, cho dù có kẻ có chủ ý muốn
đánh sập lăng mộ này, thì cho dù có lên trời cũng phải giữ kẻ đó ở lại cùng
chôn trong lăng mộ.

Cây cầu Sinh Tử này lúc bình thường hình dạng là một dãy hành lang,

nhưng một khi cơ quan mở ra, toàn bộ mặt đất hai bên bắt đầu lún xuống,
hút hết thảy mọi thứ nhấn vào trong lòng đất, chỉ còn lại có một cây cầu
này nối liền hai đầu. Sau khi mọi thứ bị hút vào trong lòng đất, cây cầu sẽ
bắt đầu gãy. Có thể qua được là sống, không qua được chính là chết. Chỉ là
bọn họ cẩn thận nghĩ rằng sẽ không nói cho bất cứ ai, tránh bị tiết lộ. Lúc
ấy y nghe cũng không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ tới, sao mà không sợ cho
được.