Vực sâu! Lúc Độc Cô Tuyệt tới đó, cúi người nhìn tình cảnh trước mắt,
trong đầu chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung.
Hành lang tinh mỹ đã gần như không thấy bóng dáng, cung điện nguy
nga cũng không biết đã biến đi đâu, phía trước chỉ còn là một khoảng tối
mịt mờ, một khoảng không rộng lớn, không có bất cứ thứ gì, chỉ còn lại
một khoảng không trống rỗng, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối. Rất
giống một cái miệng khổng lồ không đáy, dữ tợn khiến cho người ta không
ngăn được mà rùng mình. Giống như dã thú vô hình trong bóng đêm, chỉ
âm trầm há to miệng, chờ nuốt trọn hết mọi thứ vào bụng nó.
Mà cái hố trống rỗng, cũng không có một thành lan can nào, liếc mắt
nhìn lại thấy một cây cầu thật lớn vắt trên cái miệng không đáy kia, tản ra
khí lạnh như băng, mà những bộ phận trên nó đã bắt đầu rơi gãy, từng
mảng, từng mảng rớt xuống, rất lâu sau mới vang lại một tiếng động trầm
đục.
“Ôi trời ơi.” Sắc mặt Độc Cô Hành cực kỳ khó coi, y làm đế vương lâu
vậy rồi mà chưa gặp qua trường hợp nào thế này, ngay cả trời sinh y bản
tính dũng mãnh nhưng cũng không chịu nổi mà biến đổi sắc mặt.
Vân Khinh theo bản năng nắm chặt lấy tay Độc Cô Tuyệt vốn vẫn đang
nắm chặt tay cô, thần sắc vẫn có vẻ bình thản, nhưng lúc này cũng có chút
u ám hoảng loạn.
“Không phải sợ.” Độc Cô Tuyệt dùng sức nắm tay Vân Khinh, vô cùng
lãnh khốc và cuồng vọng thốt lên một câu.
Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói vậy hơi quay đầu liếc nhìn qua Độc
Cô Tuyệt, trong ánh mắt của người bên cạnh tràn ngập sự lạnh lùng và giận
dữ, không phải e ngại mà là vô cùng tự tin, được ăn cả ngã về không. Một
câu ba chữ, một cái liếc nhìn, chỉ cần thế thôi đã có thể khiến cô bình tĩnh
lại.
Vân Khinh ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh, nghênh đón khoảng không
tối mịt vô tận, theo sát Độc Cô Tuyệt vọt về phía cây cầu Sinh Tử đang gãy
kia
Chân Độc Cô Tuyệt vẫn chưa hề ngừng lại, một tay dẫn theo Độc Cô
Hành, một tay kéo Vân Khinh, thế như mãnh hổ không thể ngăn chặn được