THÚ PHI - Trang 516

Vân Khinh thấy vậy khẽ khàng cười cười, mười ngón lướt trên phím

đàn. Tiếng đàn biến đổi, hàm chứa tâm trạng và những điều cô muốn nói,
truyền đạt lại tâm tình của cô. Kể từ khi cô dùng tiếng đàn để kết nối với
đàn thú tại dãy núi Phỉ Thúy ngày ấy, Vân Khinh càng lưu loát hơn khi sử
dụng lại phương thức này.

Tiếng đàn, tiếng đàn thực giản dị, cũng không biết là Vân Khinh đàn

như thế nào, nhưng ngay cả Độc Cô Tuyệt giống như cũng hiểu, bên trong
tiếng đàn bao hàm hết mọi nội dung, bị nhốt như thế, không đồ ăn, mong
muốn được rời đi, tất cả mọi thứ, giống như có người ở bên tai kể rõ sự
tình, quả nhiên nghe liền lĩnh ngộ được ngay.

Mang theo cả sự kích động, Mặc Ly và Mặc Ngân trở về cùng Mặc Chi,

nghe tiếng đàn của Vân Khinh, chỉ biết ngơ ngẩn đứng ở một bên, có thể
đàn tấu như vậy, còn có cảnh giới này nữa sao?

Trong không gian trống vắng, tiểu Xuyên Sơn Giáp giống như nghe hiểu

được tiếng đàn của Vân Khinh, bàn chân nhỏ cầm lấy quần áo của Vân
Khinh, liền hướng bên cạnh kéo đi.

Vân Khinh thấy vậy cũng liền dừng lại, ôm lấy tiểu tử kia, không ngờ

rằng đã lâu không có gì ăn, thân thể sớm đã suy kiệt, bất động tại chỗ
không thể di chuyển, Độc Cô Tuyệt thấy vậy giơ tay ra, đỡ cô đứng dậy rồi
ẳm cô lên, liền hướng về phía tiểu tử kia khẽ bước đi.

Bên cạnh đài sen có một cái động nho nhỏ, tiểu Suyên Sơn Giáp vừa

thấy lập tức nhảy xuống, túm lấy vạt áo của Vân Khinh, kéo vào trong
động.

Vân Khinh thấy vậy cười lắc đầu, vừa so độ lớn nhỏ của cái động vừa

nói: “Ta quá lớn, nơi này quá nhỏ, ta chui không lọt.” Vừa nói vừa đặt chân
vào, cái cửa động nho nhỏ kia chỉ có thể vừa một chân của cô.

Tiểu Xuyên Sơn giáp thấy vậy ngẩng đầu nhìn nhìn Vân Khinh, rồi lại

ngó ngó cái động, đôi mắt chứa con ngươi nho nhỏ chớp chớp vài cái, đột
nhiên cúi đầu hướng Vân Khinh kêu nhỏ vài tiếng, thổi phù một tiếng liền
tiến vào trong động, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, tốc độ kia
ngay cả Độc Cô Tuyệt đứng ở một bên chăm chú nhìn, trong khoảnh khắc