THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 229

Sharon nói gì đó với đám người. Tôi cố căng tai nghe lỏm trong khi vẫn

giữ đúng khoảng cách như một nô lệ và đưa mắt nhìn tránh đi. Một trong số
họ nói với Sharon về " lệ phí vào cửa" gì đó, ông ta liền moi một đồng tiền
từ trong áo khoác ra và trả phí. Một người khác hỏi về chúng tôi.

"Tôi vẫn chưa đặt tên cho chúng." Sharon nói. "Mới mua hôm qua.

Chúng vẫn còn non choẹt tới mức tôi không dám để chúng lọt khỏi tầm mắt
mình."

"Phải vậy không?" Người đàn ông vừa nói vừa áp sát chúng tôi. "Không

có tên à?"

Tôi lắc đầu ra hiệu là không, cùng diễn vai câm với Emma. Người đàn

ông nhìn chúng tôi từ đầu đến chân. Tôi chỉ muốn chui ra khỏi bộ da của
mình. "Tao đã thấy mày ở đâu chưa nhỉ?" Hắn nói, cúi người lại gần hơn.

Tôi không nói gì.

"Có thể trong khung cửa trưng bày ở chỗ Lorraine." Sharon gợi ý.

"Không." Người đàn ông nói, rồi phẩy tay. "À, Tao tin chắc rồi tao sẽ

nhớ ra."

Tôi chỉ dám nhìn thẳng về phía người đàn ông khi hắn đã quay đi. Nếu

hắn đúng là một tay cướp ở Rạch thì cũng không phải là một trong những
kẻ chúng tôi đã gặp phải. Hắn của một dải băng bó phía trên cằm, một dải
băng khác trên trán. Vài người đàn ông khác cũng có băng bó như thế, và
một người đeo băng bịt mắt. Tôi tự nhủ không biết có phải họ đã bị thương
khi chiến đấu với gấu xù hay không.

Người đàn ông có tăng bịt mắt mở cửa cho chúng tôi. "Tận hưởng đi." Y

nói. "Nhưng tôi sẽ không ném trúng vào chuồng hôm nay đâu, trừ phi ông
sẵn sàng để chúng bị nhấc lên khỏi mặt đất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.