THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 246

Một luồng cảm giác nhẹ nhõm lan đi trong tôi. Tôi không có gì phải lo

ngại; việc tái lập mối quan hệ dễ dàng như cầm cương của một con ngựa
cưỡi quen. Điều khiển con quái vật ít nhiều cũng giống như đánh vật với
một người nhỏ con hơn tôi nhiều: nó bị ghì xuống, cố vùng vẫy để thoát ra,
nhưng bị áp đảo trước sức mạnh của tôi tới mức chẳng thể gây ra nguy
hiểm gì cho lắm. Song việc dễ dàng khống chế con hồn rỗng cũng gây ra
một phiền toái riêng. Không thể có cách đơn giản nào thoát ra khỏi cái lồng
trừ phi tất cả đều tin con quái vật đã chết và không còn là một mối đe dọa,
và không thể có chuyện ai đó sẽ tin nó đã chết nếu chiến thắng của tôi tới
quá dễ dàng. Tôi là một cậu nhóc khẳng khiu, không được tăng lực bằng
mật thần thánh; tôi không chỉ tát nó và buộc nó quỳ xuống. Để bánh này
thực sự thuyết phục, Tôi cần thể hiện một màn trình diễn.

Tôi cần phải "giết" nó thế nào đây? Chắc chắn không thể bằng hai bàn

tay không. Nhìn quanh cái lồng tìm kiếm ý tưởng, đôi mắt tôi bắt gặp con
dao của đấu sĩ trước, anh ta đánh rơi cạnh cái cọc kim loại. Con hồn rỗng
đang ngồi cạnh cái cọc, đó là một rắc rối - vậy là tôi vơ lấy một nắm sỏi, bất
ngờ lao về phía nó, và ném.

Vào góc lồng. Tôi nói, một lần nữa đưa tay lên che miệng. Con hồn rỗng

giật mình lao vụt vào góc, trông có vẻ như nắm sỏi đã làm nó giật mình.
Sau đó tôi không có chỗ cái cọc, vồ lấy con dao từ dưới đất, rồi rút lui, một
chút can đảm đã giúp tôi giành được một tiếng huýt sáo tìm ai đó trong đám
khán giả.

Tức giận đi. Tôi nói, và con hồn rỗng gầm lên, vung vẩy những cái lưỡi

như thể nổi xung trước hành động táo tợn của tôi. Tôi liếc mắt ra sau lưng
tìm kiếm Emma trong đám đông, và thấy cô lặng lẽ di chuyển về phía người
đàn ông cầm chùm chìa khóa.

Tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.