THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 259

Tôi nói. " Tôi không nghĩ nó đã chết." Rồi sau đó bảo con hồn rỗng mở

mắt ra, và nó làm theo, thật chậm chạp. Nó vẫn còn sống, song rất yếu.
"Nhưng tôi không biết nó còn cầm cự được bao lâu nữa."

"Trong trường hợp đó, chúng ta không thể để lãng phí thêm giây phút

nào nữa." Bentham nói. "Chúng ta cần cho mọi người trị bệnh của tôi tới
đây ngay lập tức và cầu nguyện rằng thứ bụi của bà ấy hiệu nghiệm với con
hồn rỗng."

Nim được cử chạy đi tìm người trị bệnh. Trong lúc chờ đợi, Bentham

dẫn chúng tôi vào bếp của ông ta, mai chúng tôi ăn bánh quy và trái cây
đóng hộp. Hoặc vì thần kinh quá căng thẳng, hoạt hình tất cả những cảnh
ghê tởm chúng tôi đã thấy qua, cả Emma và tôi đều không qua bụng dạ nào
để ăn. Chúng tôi cầm lấy đồ ăn về lịch sự trong khi Bentham cho chúng tôi
hay những gì đã diễn ra trong lúc chúng tôi ra ngoài. Ông ta nói đã thu xếp
mọi sự chuẩn bị cần thiết cho cỗ máy của mình, và mọi thứ đã sẵn sàng - tất
cả những gì ông ta cần là kết nối con hồn rỗng vào.

"Ông có chắc sẽ thành công không?" Emma nói.

"Chưa từng làm bao giờ thì tôi chỉ chắc được thế này là hết mức." Ông

ta đáp.

"Làm thế có gây hại cho nó không?" Tôi hỏi, thật lạ là đột nhiên có cảm

giác muốn bảo vệ con hồn rỗng, dù chỉ vì tôi đã phải trải qua bao nhiêu rắc
rối mới cứu được nó về.

" Tất nhiên là không." Bentham vừa nói vừa phẩy tay bác bỏ.

Người trị bệnh tới, và vừa nhìn thấy bà ta tôi đã suýt la lên vì kinh ngạc.

Không phải vì bà ta có vẻ ngoài quá khác thường - dù rằng đúng là thế thật
- mà vì tôi hoàn toàn chắc chắn tôi đã thấy qua bà ta trước đây, cho dù tôi
không thể nói là ở đâu hay bằng cách nào tôi lại quên mất cuộc gặp gỡ với
một người lạ lùng đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.