THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 260

Phần cơ thể duy nhất có thể nhìn thấy được của bà ta là con mắt bên trái

và bàn tay trái. Phần còn lại ấn kín dưới tầng tầng lớp lớp vải: nào khăn san,
nào khăn quàng, một chiếc áo, một chiếc váy hình chuông có gọng phồng.
Bà ta dường như bị mất bàn tay phải, và bàn tay trái đang được một người
đàn ông trẻ có nước da bánh mật và đôi mắt to, sáng cầm lấy. Anh ta mặc
một chiếc áo sơ mi lụa ố vàng và đội một chiếc mũ rộng vành, và anh ta
đang rất vừa trị bệnh đi như thể và ta bị mù hay tàn tật chi nào đó.

"Tôi là Reynaldo." Người đàn ông trẻ nói với khẩu âm Pháp sinh động. "

Và đây là Mẹ Bụi. Tôi nói thay bà."

Mẹ Bụi cúi người về phía Reynaldo và thì thầm gì đó vào tai anh ta.

Reynaldo nhìn tôi và nói. "Bà hi vọng cậu đang cảm thấy khá hơn."

Đúng lúc này tôi vỡ lẽ ra đã thấy bà ta ở đâu: trong những giấc mơ của

tôi - hay những gì mà tôi vẫn nghĩ là giấc mơ - chồng lúc hồi phục lại sau
khi bị tấn công.

"Vâng, khá hơn nhiều rồi." Tôi nói, không khỏi mất bình tĩnh.

Bentham bỏ qua phần thủ tục xã giao. "Bà có thể chữa lành cho một thứ

kiểu này không?" Ông ta nói, dẫn Reynaldo và Mẹ Bụi tới chỗ chiếc xe chở
đồ giặt. " Nó là một hồn rỗng, chúng ta chỉ nhìn thấy những chỗ nó được
sơn lên thôi."

"Bà ấy có thể chữa lành cho bất kỳ sinh vật nào có trái tim còn đập."

Reynaldo nói.

" Vậy thì làm ơn." Bentham nói. "Chúng ta cần cứu mạng sinh vật này,

điều đó rất quan trọng."

Thông qua Reynaldo, Mẹ Bụi đưa ra các mệnh lệnh. Họ yêu cầu đưa con

quái vật trên xe xuống, vậy là Emma và tôi gượng nhẹ đưa con hồn giống
xuống sàn. Họ yêu cầu đặt nó vào trong bồn tắm, thế là Emma cùng Sharon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.