THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 266

vết thương của con hồn rỗng, tới lục lọi các ngăn tủ bếp của Bentham tìm
đồ ăn, và lúc này anh ta cùng Mẹ Bụi đang ngồi bên một cái bàn nhỏ, chia
nhau một tảng pho mát có những đường vân màu xanh lơ.

"Dù sao đó cũng là một tài năng thiên phú kỳ lạ." Tôi nói. Tôi đã nghĩ

về sự lạ lùng của nó từ khá lâu nhưng cho tới lúc này mới nói ra rành rọt
được. " Trong một thế giới lí tưởng sẽ không thể có bất cứ con hồn rỗng
nào. Và nếu như không hề có hồn rỗng, thị giác đặc biệt của tôi sẽ chẳng có
đất dụng võ, và cũng sẽ chẳng có ai hiểu tiếng ngôn ngữ kỳ lạ tôi có thể nói.
Mọi người thậm chí sẽ chẳng thể biết tôi có năng lực đặc biệt."

" Vậy thì thật tốt là giờ cậu đang ở đây." Emma nói.

"Phải, nhưng... chuyện này không phải gần như quá ngẫu nhiên sao? Tớ

đã có thể được sinh ra vào bất cứ lúc nào. Cả ông nội tớ cũng thế. Lũ hồn
rỗng mới chỉ tồn tại trong khoảng chừng một trăm năm vừa qua, nhưng thật
lạ là cả ông và tớ đều được sinh ra vào thời gian này, khi ông và tớ được
cần đến. Tại sao?"

" Tớ đoán mọi thứ được định đoạt giải diễn ra như thế." Emma nói. "

Hoặc có thể Vẫn Luôn tồn tại những người có thể làm những điều cậu làm,
chỉ có điều họ chẳng bao giờ biết năng lực của bản thân. Có thể rất nhiều
người trải qua cả cuộc đời chẳng hề biết mình là người đặc biệt."

Mẹ Bụi cúi người về phía Reynaldo và thì thầm.

"Bà nói cả hai giả thuyết đều không đúng." Reynaldo nói. "Năng lực

thực sự của cậu nhiều bàn thắng không phải là điều khiển hồn rỗng - đó
chính là ứng dụng dễ thấy nhất của đó mà thôi."

" Ý anh là sao?" Tôi nói. "Nó còn có thể là gì khác chứ?"

Mẹ Bụi lại thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.