THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 265

Peregrin cho tới hiện tại, đã là một cú rơi dài trong hư không. Để sống sót
đường tôi đã buộc phải trở thành một con người mới, một người linh hoạt,
quyết đoán và can đảm. Một con người hẳn sẽ khiến ông nội tôi thấy tự hào.
Nhưng cuộc biến đổi của tôi vẫn chưa trọn vẹn. Con người Jacob mới đã
được hình thành lên từ con người cũ, và tôi vẫn còn những khoảnh khắc -
nhiều khoảnh khắc - rơi vào hoảng loạn một cách đớn hèn, những lúc tôi
ước mình chưa bao giờ nghe tới bất cứ cô Peregrine khỉ gió nào và cảm
thấy rất cần thế giới ngừng quay để tôi có thể bấu vào thứ gì đó trong vài
phút. Trong đau đớn nôn nao, tôi tự hỏi Jacob nào mới là kẻ yêu Emma.
Liệu đó là con người mới - sẵn sàng đương đầu với bất cứ điều gì, hay con
người cũ - chỉ cần thứ gì đó để bám víu?

Tôi đi đến quyết định là tôi không muốn nghĩ tới điều đó ngay lúc này -

một cách xử lý tình huống rõ ràng theo phong cách Jacob cũ - và thay vì thế
tập trung vào thứ gần nhất có thể giúp tôi phân tâm đi: con hồn rỗng, và
xem điều gì có thể xảy ra khi nó tỉnh dậy. Dường như tôi sẽ phải từ bỏ nó.

" Tớ ước gì có thể mang nó theo chúng ta." Tôi nói. "Nó sẽ giúp loại bỏ

thật dễ dàng bất cứ kẻ nào chặn đường chúng ta. Nhưng tớ đoán nó phải ở
lại để giúp cỗ máy vận hành.

"Xem nào." Cô nhướng một bên mày lên. "Đừng có trở nên quá gắn bó

với nó. Hãy nhớ, nếu cậu để con quái vật đó nửa cơ hội thôi, nó cũng sẽ ăn
tươi nuốt sống cậu."

"Tớ biết, tớ biết." Tôi thở dài nói.

"Và rất thể không dễ dàng loại bỏ mọi thứ như thế đâu. Tôi tin chắc lũ

xác sống biết cách điều khiển hồn rỗng. Nói gì thì nói, chúng đã từng là hồn
rỗng mà."

"Năng lực của cậu là thứ độc nhất vô nhị." Reynaldo nói, lần đầu tiên

mở lời với chúng tôi sau hơn một giờ. Anh ta đã tạm nghỉ việc theo dõi các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.