THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 264

"Cho đến khi chúng ta tới đó ít nhất đã bốn mươi tám giờ trôi qua rồi.

Và rất nhiều chuột tồi tệ có thể xảy ra trong bốn mươi tám giờ."

"Chúng ta không cần phải hình dung ra tất cả những chuyện đó xảy ra

với họ. Cậu nói nghe cứ như Horace với đống viễn cảnh xấu nhất của cậu ta
vậy. Dằn vặt bản thân chẳng ích gì với chúng ta, cho tới khi chúng ta biết
chắc chuyện gì đã xảy ra."

"Có, có đấy." Cô nhất quyết. "Chúng ta có một lý do rất đúng đắn để dằn

vặt bản thân. Nếu chúng ta lường đến tất cả những khả năng tồi tệ nhất và
một trong số đó hóa ra là đúng, chúng ta sẽ không bị hoàn toàn bất ngờ
trước nó."

" Tớ không biết có lúc nào đó tớ chuẩn bị sẵn sàng cho những điều như

thế."

Cô gục đầu vào thay lòng bàn tay và thở dài run rẩy. Những chuyện đó

quả là quá nặng nề để nghĩ tới.

Tôi muốn nói với cô là tôi yêu cô. Tôi nghĩ có thể hữu ích nếu chúng tôi

tập trung vào một điều chúng tôi biết chắc thay vì tất cả những thứ chúng
tôi không chắc - nhưng chúng tôi không nói những lời đó với nhau nhiều
lắm, và tôi không thể đẩy mình tới chỗ luôn ra chúng vào lúc này, trước mặt
hai người hoàn toàn xa lạ.

Càng nghĩ nhiều về việc yêu Emma, tôi càng cảm thấy run rẩy và chóng

mặt hơn, chính vì tương lai của chúng tôi quá bất trắc. Tôi cần hình dung ra
một tương lai có Emma trong đó, nhưng ngày mai chúng tôi sẽ ra sao, tôi
còn chẳng hình dung ra nổi. Với tôi nói là một cuộc tranh đấu liên tục,
không biết ngày mai chứa đựng những gì. Về bản chất tôi là một người thận
trọng, một người thích lên kế hoạch - một người muốn biết đằng sau góc
đường trước mặt có gì, và cả sau góc đường kế tiếp nữa - và toàn bộ trải
nghiệm này, Kể từ lúc tôi đánh bạo bước vào cái xác nhà bỏ hoang của cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.