THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 263

hồn rỗng một mình, cho dù nó đang ngủ say. Con hồn rỗng bây giờ là trách
nhiệm của tôi, kiểu như một con thú cưng vốn không phải là loài để nuôi
trong nhà sẽ là trách nhiệm của người đã mang nó về nhà. Emma cũng ở lại,
khi về mặt nào đó tôi đã trở thành trách nhiệm của cô ( và cô là trách nhiệm
của tôi), Và nếu tôi gà gật buồn ngủ cô sẽ cù cho tôi tính hàn hoặc kể cho
tôi nghe những câu chuyện về ngày êm đềm trước đây ở nhà cô Peregrine.
Bentham thỉnh thoảng ghé qua xem tình hình nhưng bị ám ảnh bởi việc đám
lính của anh trai của tể tướng công và bất cứ lúc nào, phần lớn thời gian ông
ta bận rộn với việc cùng Sharon và Nim kiểm tra an ninh ngôi nhà.

Đêm trôi, Emma và tôi trò chuyện về những ngày hôm sau có thể đem

tới những gì. Giả sử Bentham có thể làm cho cỗ máy của ông ta hoạt động
trở lại, rất có thể chỉ sau vài giờ chúng tôi sẽ có mặt trong pháo đài của lũ
xác sống. Chúng tôi có thể gặp lại bạn bè của mình, cũng như cô Peregrine.

" Nếu chúng ta cực kỳ kín đáo và cực kỳ may mắn." Emma nói. "Và

nếu..."

Cô do dự. Chúng tôi đang ngồi bên nhau trên một băng ghế gỗ dài cạnh

tường, và lúc này cô xoat người đi để tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cô.

"Gì vậy?"

Cô quay lại nhìn tôi, khuôn mặt đầy đau đớn. " Nếu họ vẫn còn sống."

"Họ còn sống."

"Không, mệt mỏi với việc giả bộ lắm rồi. Đến nước này có thể không

xác sống đã lấy linh hồn họ để chế mật thần thánh. Hay hiểu ra các Chủ
Vòng là vô dụng và quyết định tra tấn họ thay vì lợi dụng, hai vắt lấy linh
hồn họ, hay lôi một ai đó ra xử làm gương vì định bỏ trốn..."

"Thôi đi." Tôi nói. "Đã lâu đến thế đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.