THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 272

"Chúng ta có lựa chọn không?"

"Đó không phải là câu hỏi của tớ."

Tôi nghĩ trong giây lát. "Tớ nghĩ chúng ta có thể." Tôi nói. " Tớ chỉ hi

vọng ông ta đã dùng hết vận xui có mình rồi."

* * *

"LẠI ĐÂY NHANH LÊN! NÓ TỈNH LẠI RỒI!"

Những tiếng la từ trong bếp vọng ra. Emma và tôi hối hả lao qua

ngưỡng cửa thì thấy tất cả mọi người đang co rúm vào một góc, kinh hoàng
trước một con hồn rỗng đang lảo đảo cố ngồi dậy nhưng chỉ xoay sở úp gục
được nửa thân trên qua thành bồn. Chỉ mình tôi có thể thấy nó há miệng,
những cái lưỡi thè ra nằm dài thượt dưới sàn.

Khép miệng lại. Tôi nói bằng tiếng hồn rỗng. Và phát ra một âm thanh

như thế hút spaghetti vào miệng, nó thu những cái lưỡi trở vào trong bộ
hàm.

Ngồi dậy.

Con hồn rỗng có thể tự làm được điều đó, vậy là tôi đỡ lấy hai vai nó và

dìu nó ngồi. Dẫu vậy, quái vật đang hồi phục với tốc độ đáng kể, và vài
phút sau, nó đã lấy lại đủ năng lực vận động để có thể ra khỏi bồn và tự
đứng dậy. Nó không còn tập tễnh nữa. Vết thương trên cổ nó chỉ còn là một
vệt trắng mờ, không khác gì những vết thương đang nhanh chóng biến mất
trên khuôn mặt tôi. Trong khi tôi thuật lại quá trình này, Bentham không hề
giấu sự bực bội vì Mẹ Bụi chữa cho con hồn rỗng lành lại chu đáo đến vậy.

"Tôi có thể làm gì đây nếu bụi của tôi công hiệu đến thế?" Mẹ Bụi nói

thông qua Reynaldo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.