THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 273

Kiệt sức, họ rời đi tìm chỗ nghỉ. Emma và tôi cũng mệt - lúc này đã gần

sáng mà chúng tôi chưa hề chợp mắt - song tiến triển chúng tôi đang đạt
được thật đáng để phấn khích, và hi vọng đã đem đến cho chúng tôi một
luồng sinh khí mới.

Bentham quay sao chúng tôi, mắt sáng rực. "Đã đến khoảnh khắc quyết

định, các bạn. Chúng ta sẽ cùng xem liệu ta có thể làm cô gái già chạy trở
lại không chứ?"

Ông ta ám chỉ tới cỗ máy của mình, và chẳng cần thiết phải hỏi làm gì.

"Đừng lãng phí thêm một giây nào nữa." Emma nói.

Bentham gọi con gấu của ông ta tới, còn tôi điều khiển con hồn rỗng của

tôi. PT xuất hiện trên ngưỡng cửa, bế ông chủ của nó lên, rồi cả hai chủ tớ
dẫn chúng tôi đi qua ngôi nhà. Người lạ nhìn vào hẳn sẽ thấy một cảnh
tượng thật lạ lùng: một quý ông bánh bao được một con gấu ôm trong vòng
tay, Sharon trong chiếc áo choàng đen cuộn phần phật của ông ta, Emma cố
kìm những cái ngáp bằng một bàn tay không ngừng bốc khói, và tôi, chẳng
có gì đáng chú ý, đang thì thào với con hồn rỗng lem nhem sơn trắng của
mình, nó vẫn lê chân bước đi ngay cả khi đã hoàn toàn khỏe mạnh, như thể
bộ xương của nó không đủ chống đỡ cơ thể.

Chúng tôi đi qua các hành lang, xuống các cầu thang, tới tận dưới hầm

sâu của ngôi nhà: những căn phòng chật ních những máy móc đang vận
hành lạch cạch, cứ phòng sau lại nhỏ hơn phòng trước, cuối cùng chúng tôi
tới trước một cánh cửa con gấu không thể chui qua vừa. Chúng tôi dừng lại.
PT để ông chủ nó xuống.

"Đây rồi." Bentham nói, rạng rỡ như một ông bố đầy tự hào. "Đầu não

Máy Xuyên Vòng của tôi."

Bentham mở cửa. PT đợi ở ngoài, trong khi những người còn lại trong

nhóm chúng tôi đi theo ông ta vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.