THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 280

Ngồi xổm ngay gần đó là một người đàn ông nhỏ nhắn đang làm cá.

Anh ta nhìn chúng tôi với vẻ hơi ngạc nhiên, rồi giơ con cá lên và lấy nó
vẫy chúng tôi. "Đã lâu quá rồi!" Anh ta tỏ vẻ tán đồng.

"Vậy là nó chạy tốt, phải không?" Emma hỏi. " Đây là điều ông muốn

đúng không?"

"Điều tôi muốn, điều tôi đã mở..." Bentham bật cười trong khi ông ta hối

hả mở toang một cánh cửa khác. Bên trong là một khe núi sâu đang há
ngoác miệng ra, trong lòng phủ đầy cây, một cây cầu treo vắt vẻo bắc ngang
qua. "Columbia thuộc Anh, 1929! " Ông ta nói.

Ông ta xoay tròn người đi xuống cuối hành lang mở thêm cánh cửa thứ

ba - đến lúc này chúng tôi phải đuổi theo ông ta - bên trong đó tôi có thể
thấy những cây cột đá kỳ vĩ, những phế tích bụi bặm của một thành phố cổ
xưa.

"Palymra!" Ông ta la lên, vỗ mạnh bàn tay vào tường. "Hoan hô! Cái thứ

quỷ quái này hoạt động rồi!"

* * *

Bentham hầu như không thể kiềm chế nổi bản thân. "Máy Xuyên Vòng

yêu quý của ta!" Ông ta hét toáng lên, dang rộng hai cánh tay. "Ta nhớ mi
biết chừng nào!"

"Chúc mừng!" Sharon nói. "Tôi rất vui mừng vì được có mặt ở đây để

chứng kiến điều này."

Cơn phấn khích của Bentham thật dễ lây lan. Cỗ máy của ông ta là một

thứ thật đáng kinh ngạc: cả thế giới được chứa đựng chỉ trong một hành
lang. Nhìn xuống cuối hành lang này, tôi có thể thấy những dấu hiệu của
các không gian khác đang tỏa ra - gió rền rĩ sau một cánh cửa, những hạt cát
bị thối hắt ra từ bên dưới một cánh cửa khác. Vào bất cứ lúc nào, trong bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.