THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 286

mở vài phút trước và bắt đầu gọi toáng tên tôi, chính lúc đó Nim bắt được
nó và nhốt vào một cái lồng.

Con vẹt vẫn đang gọi tên tôi.

"JAYY-cob! JAYY-cob!"

Giọng nó nghe như tiếng bản lề gỉ.

"Nó sẽ không nói với bất cứ ai ngoài cậu." Nim giải thích, hối hả dẫn

chúng tôi tới chỗ cái lồng. "Cậu ấy đây, con chim ngu ngốc! Cho cậu ấy biết
tin nhắn đi!"

" Xin chào, Jacob!" Con vẹt nói. "Cô Peregrine đang nói đây!"

"Cái gì?" Tôi choáng váng thốt lên. "Giờ bà ấy lại là một con vẹt sao?"

"Không!" Emma nói. "Lời nhắn là từ cô Peregrine. Nói tiếp đi, vẹt, bà

ấy nói gì?"

" Tôi còn sống, trong tòa tháp của em trai tôi, vẫn ổn." Con chim nói,

giờ đây nghe như tiếng người nói, thật kì quái.

"Những người khác cũng đang ở đây. Millard, Olive, Horace, Bruntley,

Enoch và những người còn lại."

Emma và tôi đưa mắt nhìn nhau. Bruntley?

Như một cái máy trả lời tự động sống, con chim nói tiếp. "Con chó của

cô Wren đã cho tôi biết tôi có thể tìm cậu ở đâu - cậu và cô Bloom. Tôi
muốn cậu hãy từ bỏ bất cứ ý định giải cứu nào đi. Ở đây chúng tôi không
thể gặp nguy hiểm, và không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng của cậu
với những trò liều lĩnh ngớ ngẩn. Thay vì thế, em trai tôi đã đưa ra đề nghị
này: hãy nộp mình cho lính gác của cậu ấy ở ngay cây cầu trên Phố Khói,
và cậu sẽ không biết làm hại. Tôi khẩn thiết đề nghị cậu làm theo. Đây là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.