THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 299

"Ái chà!" Người đàn ông thốt lên. Anh ta bắt đầu ho và nhanh chóng đổ

vật xuống sàn, lăn ra ngủ. Khi vài người bạn chạy tới giúp anh ta, cả họ
cũng trở thành nạn nhân của đám khói gây mê và ngã vật ra đất bên cạnh
anh ta.

Đến lúc này, những người công nhân còn lại đã trở nên vừa tức giận vừa

sợ và đang la hét về phía chúng tôi. Chúng tôi chạy trở lại chỗ cánh cửa
trước khi tình hình có thể trở nên xấu hơn. Tôi kiểm tra để đảm bảo hành
lang an toàn và chúng tôi lách người ta trở ra.

Khi tôi đóng cửa lại sau lưng, tiếng nói của những người đó lặng xuống

hoàn toàn, như thế cánh cửa không chỉ ngăn giữ âm thanh lại bên trong mà
bằng cách nào đó tắt luôn chúng đi.

Chúng tôi chạy một quãng ngắn, rồi dừng lại và lắng nghe tiếng bước

chân, rồi lại chạy, rồi dừng và lắng nghe, lao vòng trôn ốc xuống tòa tháp,
cứ chạy rồi dừng lặp đi lặp lại. Thêm hai lần nữa, chúng tôi nghe thấy có
người tới và chạy vào nấp sau các cánh cửa. Bên trong một cánh cửa là một
khu rừng nhiệt đới mịt mù hơn nữa vang vọng tiếng hú của khỉ, cánh cửa
cuốn lại thì mở ra một căn phòng bằng gạch không nung, bên ngoài là mặt
đất phủ tuyết dày và những dãy núi nhô lên lờ mờ phía xa.

Sàn dưới chân trở nên bằng phẳng và hành lang uốn thẳng ra. Sau chỗ

ngoặt cuối cùng là một cặp cửa hai cánh, phía sau là ánh sáng ban ngày
rạng rỡ.

" Đáng lẽ quanh đây phải có thêm lính gác chứ nhỉ?" Tôi bồn chồn nói.

Emma nhún vai và hất hàm về phía các cánh cửa, đó có vẻ là lối ra duy

nhất của tòa tháp. Tôi sắp sửa đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng người nói ở
phía bên kia. Một người đàn ông đang kể chuyện đùa. Tôi chỉ có thể nghe
thấy bập bõm, không rõ từng tiếng, nhưng chắc chắn đây là một chuyện
đùa, vì khi y kết thúc có một tràng cười phá lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.