THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 322

Tôi nghe thấy thứ gì đó dịch chuyển ở sâu hơn trong phòng, theo sau là

tiếng ướt nhẹp của một cái miệng hồn rỗng đang há ra. Nó đang ở đây, cùng
chúng tôi. Tôi nhắm mình về phía nó và chạy - vấp chân, rồi nhổm dậy.
Emma cũng đang chạy, giục giã. "Jacob, nhanh lên."

Caul, qua hệ thống loa, nhại giễu chúng tôi. "Jacob, nhanh lên."

Hắn ta cho nhạc to lên: giục giã, lạc quan, điên loạn.

Chúng tôi đi ngang qua thêm ba, bốn Chủ Vòng, tất cả đều bị trói và

đang vùng vẫy, thế rồi cuối cùng tôi nhìn thấy nó.

Nguyên kích cỡ của nó cũng khiến tôi khựng lại, nín thở, đầu óc quay

cuồng. Con hồn rỗng này khổng lồ - cao hơn con tôi đã thuần phục đến mấy
cái đầu, cho dù thân mình lòng khòng còng xuống, đầu nó vẫn đụng trần.
Nó còn cách chúng tôi sáu mét, hàm há ngoác ra, những cái lưỡi dò tìm
trong không khí. Phía trước tôi vài bước chân, Emma đang sững sờ chìa bàn
tay ra, chỉ vào một thứ, đồng thời chiếu sáng nó.

"Kìa! Nhìn xem!"

Tất nhiên không phải cô nhìn thấy con hồn rỗng, mà là mục tiêu nó đang

nhắm tới: một người phụ nữ đang vùng vẫy, bị treo ngược chân lên một cái
sườn bò, cái váy đen của bà xõa xuống quanh đầu. Cho dù ở tình trạng đó,
và cho dù ở trong bóng tối, tôi vẫn nhận ra bà - đó là cô Wren.

Addison bị treo ngay cạnh bà. Họ đang vùng vẫy, ú ớ và bị bịt miệng, và

chỉ còn cách họ vài bước chân là một con hồn rỗng, những cái lưỡi của nó
lúc này đang duỗi ra hướng về phía họ, quấn quanh vai cô Wren để kéo bà
lại chỗ cặp hàm của nó.

"DỪNG LẠI!" Tôi hét lên, thoạt đầu bằng tiếng Anh, sau đó bằng thứ

ngôn ngữ lạo xạo mà hồn rỗng có thể hiểu được. Tôi hét lên lần nữa, rồi lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.