THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 323

nữa, cho tới khi nó dừng lại thật - dù không phải nó chịu sự điều khiển của
tôi, mà vì tôi đột nhiên trở thành một con mồi đáng quan tâm hơn.

Nó thả bà Chủ Vòng ra, và bà bị lăng đi như một quả lắc. Con hồn rỗng

quay những cái lưỡi của nó về phía tôi.

"Cắt dây hạ cô Wren xuống chồng lúc tử dụ con hồn rỗng đi chỗ khác."

Tôi nói.

Tôi vừa bước xa khỏi chỗ cô Wren vừa liên tục nói với con hồn rỗng, hi

vọng kéo nó rời xa khỏi bà và hướng sự chú ý của nó vào tôi.

Ngậm mồm lại. Ngồi xuống. Nằm xuống.

Nó quay khỏi phía cô Wren trong lúc tôi di chuyển - tốt, tốt - và sau đó

khi tôi lùi lại, nó lao tới.

Phải rồi. Giờ thì sao đây?

Hai bàn tay tôi cùng đút vào túi áo. Ở trong một túi tôi giữ những gì còn

lại từng ngón tay của Mẹ Bụi. Trong túi kia là một bí mật - một lọ mật thần
thánh tôi đã xoáy từ căn phòng ngoài trong lúc Emma nhìn đi chỗ khác. Tôi
đã lấy nó trong một khoảnh khắc tự tin suy giảm. Sẽ thế nào nếu tôi không
thể tự thân vận động? Sẽ thế nào nếu tôi một sự trợ lực?

Con hồn rỗng phóng một cái lưỡi về phía tôi. Tôi thụp xuống nấp sau

một ma nơ canh, và cái lưỡi quấn quanh hình nhân thay vì tôi, nhấc nó lên
và quăng nó đập vào một bức tường, vỡ tan.

Tôi nhào người tránh khỏi cái lưỡi thứ hai. Và va mạnh vào ống chân

của một cái ghế nằm chổng ngược. Cái lưỡi quất mạnh xuống sàn nhà đúng
chỗ tôi vừa rời khỏi. Con hồn rỗng lúc này đang vờn đùa với tôi, song
chẳng mấy chốc nữa nó sẽ ra đòn kết liễu. Tôi cần phải làm gì đó, và có hai
điều tôi có thể làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.