THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 325

Tôi buông mình ngồi xuống sàn, lưng tựa vào tường, không khí được hít

vào đầy hai lá phổi. Tôi cầm cái lọ lên, lúc này đã quả quyết. in tưởng là tôi
không có bất cứ cơ hội nào nếu không viện đến nó. Tôi mở nút ra, giơ cái
nó lên ngang mắt, rồi ngửa đầu ra sau.

Vừa đúng lúc đó tôi nghe thấy tên mình. "Jacob." được nhắc tới thật nhẹ

nhàng trong bóng tối, cách tôi vài bước chân.

Tôi quay sang nhìn, và kia, trên sàn nhà, nằm giữa một đống phần cơ thể

người giả, là cô Peregrine. Bầm dập, bị trói, đang vật lộn có nói qua lớp
màn mờ đục của đau đớn hay thuốc mê, nhưng dẫu sao bà cũng đang ở đó,
chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt xanh lục sắc sảo.

"Đừng!" Bà khẽ nói. " Đừng làm thế." Giọng bà gần như không thể nghe

rõ, gần như không tồn tại.

"Cô Peregrine!"

Tôi hạ cái lọ xuống, đậy nút vào, lồm cồm bò tới chỗ bà đang nằm.

Người mẹ thứ hai của tôi, vị thánh của người đặc biệt. Sa cơ, bị thương. Có
khi còn đang hấp hối.

"Nói với cháu là bà không sao đi." Tôi nói.

"Bỏ cái đó xuống." Bà nói. "Cậu không cần nó."

"Có, có đấy. Cháu không giống như ông.

Cả hai chúng tôi đều hiểu tôi muốn nói tới ai: ông nội tôi.

"Có, cậu giống cậu ấy." Bà nói. "Tất cả những gì cậu cần đã ở sẵn bên

trong cậu rồi. Bỏ cái đó xuống và thay vì thế cầm lấy cái kia." bà hất hàm
về phía một thứ nằm giữa chúng tôi: một thanh gỗ có rìa nhọn lởm chởm
bung ra từ một cái ghế gãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.