THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 328

vật bị tôi chiếm chỗ nhiều tới mức nó không thể bám được vào những thanh
ngang trên vách tường, và nó đang rơi xuống, rơi và ậm ọe, và tôi nhờ cách
nào đó vẫn còn sống.

Chúng tôi rơi xuống đáy, có tiếng xương gãy rõ to sau cú ngã khiến phổi

của tôi và nó xẹp lép, đồng thời đẩy hết đám bụi gây mê tôi đã đẩy hết
xuống thực quản nó bốc ngược lên không khí quanh chúng tôi. Khi đám bụi
này rơi lả tả xuống như tuyết, tôi có thể cảm thấy hiệu quả của chúng, cảm
giác đau của tôi tê dại đi, đầu óc tội mụ mị, và chắc hẳn đã bụi này cũng
gây ra tác dụng tương tự với con hồn rỗng, vì giờ gần như nó không cắn
vào người tôi nữa, hai hàm răng nó lỏng ra.

Trong lúc nó và tôi nằm đó thành một đống, đờ đẫn và tĩnh lặng, nhanh

chóng đi vào giấc ngủ, tôi có thẻ nhìn thấy định hình trước mặt mình, qua
tấm màn của những hạt bụi trắng đang bay lượn lờ đó, một đường hầm tối
tăm ẩm ướt với xương cốt nằm chất đống. Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi
đám bụi đưa tôi vào giấc

ngủ là một bầy hồn rỗng, cúi xuống lòng khòng tò mò, đang lê bước tới

gân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.