THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 334

con hồn rỗng trên kia đứng dậy và nhảy giơ tay dang chân ra thì những con
đang ném xương vào nhau mới bắt đầu chệnh choạng.

Tôi nghĩ nếu bảo tôi làm việc này rất giỏi thì cũng chẳng phải khoác lác

gì. Kể cả nói tôi trời sinh đã giỏi thì cũng chẳng ngoa. Tôi dám chắc nếu có
nhiều thời gian thực hành hơn, tôi có khả năng trở thành bậc thầy. Tôi hẳn
có thể điều khiển cả hai đội trong một trận bóng rổ toàn hồn rỗng. Tôi có
thể điều khiển chúng đóng tất cả các vai trong vở kịch Hồ Thiên Nga.
Nhưng không có thời gian để thực hành; tôi cần xoay xở với kỹ năng hiện
có. Vậy là tôi tập hợp chúng lại quanh mình, lệnh cho con khỏe nhất dùng
lưỡi quấn quanh người nhắc tôi nên đặt tôi ngồi trên lưng nó, và từng con
một, đội quân nhỏ quái dị của tôi leo lên ống giếng vào căn phòng bên trên.

* * *

Đèn chiếu sáng phía trên đảo đã được bật lên trong căn phòng lộn xộn,

và trong quần sáng gắt của chúng, tôi có thể thấy những thân hình còn lại
trong phòng đều là các manơcanh và mô hình - các Chủ Vòng đều đã được
cứu ra. Cánh cửa kính mã sang phòng quan sát của Caul đang đóng. Tôi
lệnh cho đám hồn rỗng nán lại trong khi tôi lại gần cánh cửa cùng con hồn
rỗng tôi đang ngồi trên lưng, rồi gọi các bạn tôi - lần này bằng chính giọng
của tôi, bằng tiếng Anh.

"Là tớ! Jacob đây!"

Họ ùa tới bên cửa, những khuôn mặt khác xúm lại quanh khuôn mặt

Emma.

"Jacob!" Giọng của cô bị ngăn lại sau lớp cửa kính. " Cậu còn sống!"

Nhưng khi cô quan sát tôi, khuôn mặt của cô trở nên thật lạ, như thể cô
không hiểu được chứ đang nhìn thấy. Tôi vỡ lẽ rằng vì tôi đang ngồi trên
lưng con hồn rỗng, với Emma thì trông như thế tôi đang bồng bềnh lơ lửng
trên sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.