THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 336

Olive bước ngay tới cửa. "Tớ không sợ."

"Cả tớ cũng không." Emma nói. " để tớ trước cho."

Cô bước qua cửa tới gặp tôi. Tôi vẫn còn hồn rỗng quỳ gối xuống,

nghiêng người ra trước, và xoay xở đưa được hai cánh tay lóng ngóng ôm
lấy Emma. "Xin lỗi, tớ không thể tự đứng được." Tôi nói, áp mặt vào má
cô. Thế chưa đủ, nhưng vào lúc này đành phải vậy.

" Cậu bị thương." Cô lùi ra xa để nhìn khắp người tôi. "Cậu có những

vết rách ở khắp người - và chúng rất sâu."

"Tớ không thể cảm thấy chúng. Tớ bị dính bụi khắp người..."

"Như thế có nghĩa là cậu chỉ tê đi thôi, chứ không lành."

"Tớ sẽ lo chuyện đó sau. Tớ đang ở dưới đó bao lâu?"

"Hàng giờ." Cô thì thầm. "Mọi người cứ tưởng cậu chết rồi."

Tôi cọ trán vào trán cô. " Tớ đã hứa với cậu một chuyện, nhớ chứ?"

" Tớ cần cậu hứa một điều nữa. Đừng làm tôi sợ chết khiếp nữa."

"Tớ sẽ cố hết sức."

"Không. Hứa đi."

"Khi truyện này kết thúc, tớ sẽ hứa bất cứ chuyện gì cậu thích."

" Tớ sẽ nhớ điều đó." Cô nói.

Cô Peregrine xuất hiện ngay trên khung cửa. "Cô cậu tốt hơn nên vào

trong này. Và làm ơn để con quái vật đó ở ngoài!"

"Cô P." Tôi nói. "Bà đã đứng lên được rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.