THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 335

"Ổn cả." Tôi nói. "Tớ đang cưỡi một con hồn rỗng!" Tôi vỗ lên vai nó

để chứng minh có thứ gì đó chắc chắn và bằng xương bằng thịt ở bên dưới
mình. "Tớ kiểm soát được nói hoàn toàn rồi - và cả đám này nữa."

Tôi đưa mười một con hồn rỗng tiến tới, làm chúng dậm chân để thông

báo sự hiện diện của mình. Các bạn tôi há hốc miệng kinh ngạc.

"Có thật là cậu không đấy, Jacob?" Olive hỏi.

"Ý cậu nói cậu đang kiểm soát chúng là sao?" Enoch nói.

"Sơ mi của cậu có máu kìa!" Bronwyn nói.

Họ mở cánh cửa kính ra vừa đủ rộng để nói chuyện qua đó. Tôi giải

thích việc bị rơi xuống đường hầm của đám hồn rỗng ra sao, tôi thiếu chút
nữa bị cắn đứt đôi, bị bầm dập và gây ngủ, rồi tỉnh dậy với một tá quái vật
dưới quyền điều khiển của mình như thế nào. Để chứng tỏ thêm nữa, Tôi
lệnh cho đám hồn rỗng nhấc Warren cùng cái ghế ông ta đang bị trói vào
lên và ném qua ném lại vài lần, cái ghế lộn qua lộn lại cho tới khi đám trẻ
reo ấm lên còn Warren la lên như thể sắp nôn mửa. Cuối cùng, tôi khiến
chúng để ông ta xuống.

" Nếu không tận mắt nhìn thấy, tớ sẽ chẳng bao giờ tin chuyện này."

Enoch nói. "Cả triệu năm nữa cũng không!"

"Cậu thật phi thường!" Tôi nghe một giọng nói khe khẽ cất lên, và đó là

Claire.

" Để tớ nhìn cậu nào!" Tôi nói, nhưng khi tôi lại gần cánh cửa đang mở,

cô bé thu mình tránh đi. Dù rất ấn tượng với khả năng của tôi, với họ việc
vượt qua nỗi sợ bẩm sinh trước hồn rộng chẳng phải việc dễ dàng - và mùi
của chúng hẳn cũng không làm điều này dễ hơn.

"An toàn mà." Tôi nói. " Tớ hứa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.