THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 346

"Không quan trọng!" Tôi nói.

"Khi có trong tay mười hai con hồn rỗng, người ta không cần đến sự bất

ngờ."

Đã đến lúc sử dụng vũ khí bí mật của tôi. Thay vì sự căng thẳng dồn nén

trước cuộc tấn công, tôi lại cảm thấy ngược lại, bạn thể trọn vẹn và hiện tại
của tôi thả lỏng trong khi ý thức của tôi thư giãn và chia ra đám hồn rỗng.
Rồi sau đó, trong khi các bạn tôi và tôi nán lại, đám quái vật bắt đầu lao
mình qua cánh cửa bị phá mở tung méo mó ra ngoài hành lang, chạy vùn
vụt, gầm gừ, hàm há ngoác, thân thể vô hình của chúng tạo thành những
đường hầm rỗng xuyên qua màn khói bom đang lượn lờ bốc lơ lửng. Lũ xác
sống bắn vào chúng, nòng súng lóe chớp, rồi lùi lại. Đanh vèo vèo bay qua
khung cửa mở toang vào trong phòng, nơi tôi và những người khác đang ẩn
nấp, cắm lỗ chỗ trên bức tường sau lưng chúng tôi.

"Nói cho bọn cần biết khi đến thời điểm." Emma hét lớn. "Bọn tớ sẽ

xông ra theo hiệu lệnh của cậu!"

Tâm trí tôi đang bị phân tán ra mười hai nơi một lúc, tôi hầu như không

thể thốt ra nổi một âm tiết tiếng Anh để trả lời. Tôi là chúng, lũ hồn rỗng
ngoài hành lang, da thịt của chính tôi nhói lên đồng cảm với từng phát đạn
xuyên qua da thịt chúng.

Những cái lưỡi của chúng tôi với tới những gã xác sống chạy không đủ

nhanh và những kẻ can đảm một cách ngu ngốc nán lại để chiến đấu trước
tiên. Chúng tôi nện chúng, dộng đầu chúng vào tường, và một số điều hòa
trong chúng tôi dừng lại để cắn ngập răng vào chúng - trong trường hợp này
tôi có cắt rời khỏi cảm giác của mình ra - nuốt chửng súng của chúng, làm
câm những tiếng la hét của chúng, bỏ chúng lại trong tình trạng bị cắn xé
rách toạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.