THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 347

Dồn lại ở cầu thang phía cuối hành lang, đám lính gác lại nổ súng. Cơn

mưa đạn thứ hai loại lao tới xuyên qua chúng tôi, xiêng thật sâu và đau đớn,
nhưng chúng tôi vẫn chạy tiếp tới, lưỡi vung ra.

Vài gã xác sống tẩu thoát qua cửa sập. Số còn lại không được may mắn

như vậy, và khi chúng thôi gào thét, chúng tôi quăng xác chúng ra khỏi cầu
thang. Tôi cảm thấy hai trong số hồn rỗng của tôi đã chết, tín hiệu của
chúng biến mất khỏi tâm trí tôi, kết nối bị ngắt. Và rồi hành lang được dọn
sạch.

"Đi!" Tôi nói với Emma, vào khoảnh khắc ấy đó là câu phức tạp nhất tôi

có thể nói ra.

"Đi!" Emma hét lớn, quay sang những người còn lại trong nhóm. "Lối

này!"

Tôi hướng con hồn rỗng của mình ra ngoài hành lang, bám chặt lấy cổ

nó để giữ cho mình khỏi bị ngã lộn khỏi lưng nó. Emma lùi lại sau tôi cùng
những người khác, dùng hai bàn tay cháy sáng như đèn tín hiệu trong màn
khói. Chúng tôi cùng nhau lao xuống hành lang, phía trước tôi là đội quân
quái vật của tôi, còn đằng sau là đội quân những người đặc biệt. Đi đầu
trong hàng ngũ của họ là những người khỏe nhất và can đảm nhất: Emma,
Bronwyn và Hugh, rồi đến các Chủ Vòng và Perplexus luôn càu nhàu,
khăng khăng đòi mang theo Bản Đồ Các Ngày nặng trịnh của ông ta theo.
Cuối cùng là những đứa trẻ nhỏ nhất, những người nhát gan, những người
bị thương.

Hành lang sặc mùi thuốc súng và máu.

"Đừng nhìn!" Tôi nghe thấy Bronwyn nói trong khi chúng tôi bắt đầu đi

qua những cái xác của đám xác sống.

Tôi vừa chạy vừa đếm chúng: có năm, sáu, bảy gã đổi lấy hay hồn rỗng

của tôi ngã xuống. Những con số thật đáng phấn khởi, song tổng cộng có tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.