THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 385

"Chuyện này thật sai trái." Cô Peregrine nói. "Có một linh hồn đặc biệt ở

trong đó, và nó cần được đối xử một cách tôn trọng."

"Được tôi ăn là sự trân trọng cao nhất một linh hồn có thể nhận được."

Caul nói. Hắn tới đứng cạnh tôi. "Mô tả cái bình xem nào."

"Rất đơn giản. Làm bằng đá." Nó bắt đầu khiến bàn tay tôi phải tê cóng,

vì thế tôi chuyển cái bình sang tay trái, và rồi tôi thấy một từ được viết
ngang qua mặt sau cái bình những chữ cái cao, dài mảnh như chân nhện.

Aswindan.

Tôi không định nhắc đến nó, song Caul quan sát tôi như một con diều

hâu và đã thấy tôi phát hiện ra điều gì đó. "Gì thế?" Hắn hỏi. "Tao cảnh cáo
mày, đừng có ỉm gì đi hết."

" Đó là một từ." Tôi nói. "Aswindan."

"Đánh vần ra."

"A-s-w-i-n-d-a-n."

"Asiwindan." Caul cau mày nhắc lại. "Đó là tiếng đặc biệt cổ phải không

nhỉ?"

"Đương nhiên." Bentham nói. " Chẳng lẽ anh không nhớ những bài đã

học sao?"

" Tất nhiên là tôi có nhớ! Tôi học nhanh hơn cậu, nhớ không?

Aswindan. Gốc từ là wind*. Nó không ám chỉ thời tiết mà nói tới sự nhanh
nhẹn, như trong 'chóng vánh' - như trong 'tăng cường', 'tiếp sức!' "

*Nghĩa là gió.

" Cái đó thì tôi không chắc đâu, ông anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.