"Này!" Emma gọi theo nó. " Ông đi đâu thế?"
Nhưng con chó đã chạy vòng trở lại.
" Hoan hô thần may mắn!" Nó nói, vẫy vẫy cái đuôi ngắn cũn. "Cái mũi
mách bảo tôi rằng các bạn của chúng ta được đưa từ chỗ tàu điện ngầm đến
đây, qua thang máy đó. Hóa ra chúng ta đang đi đúng hướng!"
"Cảm ơn các loài chim." Emma nói.
"Ông nghĩ ông có thể lần theo dấu vết của họ được không?" Tôi hỏi."
"Tôi nghĩ tôi có thể làm được không á? Đâu phải ngẫu nhiên họ gọi tôi
là Addison Đáng Kinh Ngạc! Vì sao ư, chẳng có một hương liệu, một mùi
thơm, một thứ nước hoa đặc biệt nào tôi lại không thể gửi được kể cả từ
một trăm mét... "
Addison dễ dàng bị chủ đề sự xuất chúng của nó làm phân tán tư tưởng,
ngay cả khi đang có chuyện cấp bách ở trước mắt, và giọng nói oang oang
đầy kiêu hãnh của nó có xu hướng kéo dài ra.
"Ờ, chúng tôi hiểu rồi." Tôi nói, nhưng nó vẫn hào hứng thao thao bất
tuyệt, giờ vừa nói nó vừa bước theo cái mũi của mình.
"... và tôi có thể tìm ra một người đặc biệt trong một đống hồn rỗng, một
Chủ Vòng trong một chuồng đầy chim..."
Chúng tôi đuổi theo con chó vào giữa đám đông mặc đồ hóa trang, chen
giữa chân của một anh lùn đi cà kheo, vòng qua một công chúa ma cà rồng,
thiếu chút nữa đâm vào một Pikachu và một Edward Tay Kéo đang nhảy
điệu van-xơ trên phố. Tất nhiên, các bạn của chúng ta đã bị đưa theo lối
này. Tôi thầm nghĩ. Đó là một màn ngụy trang hoàn hảo - không chỉ cho
chúng tôi, những người sẽ trông hoàn toàn bình thường giữa cảnh này, mà
cả những gã xác sống đang áp giải một đoàn những đứa trẻ đặc biệt. Thậm