THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 409

nội Abe trong mắt ông ta - một chút nhỏ linh hồn của ông nội tôi đang ở đó,
phản chiếu lại tôi.

Bentham quay người lại chạy tới chỗ cột ánh sáng và ao hồn. Đám hơi

đang ngưng lại thành hình dáng một người khổng lồ cũng lớn gần bằng linh
hồn của Caul, nhưng có cánh. Nếu Bentham tới ao kịp, Caul hẳn là sẽ có
một đối thủ đáng gờm.

Lúc này, Caul đã gần chui hẳn ra khỏi hành lang ngầm, và hắn đang giận

điên lên. "MÀY ĐÃ LÀM GÌ VẬY HẢ?" Hắn gầm lên. "TAO SẼ GIẾT
MÀY!"

Cô Peregrine đẩy tôi nằm bẹp xuống đất và nằm xuống bên cạnh tôi.

"Không có thời gian trốn đâu." bà nói. "Giả chết đi."

Bentham lảo đảo bước xuống ao, và đám hơi ngay lập tức bắt đầu bị hút

vào ông ta. Caul cuối cùng cũng đã vùng ra khỏi được hành lang ngầm và
lảo đảo đứng dậy, sau đó chạy về phía Bentham. Chúng tôi thiếu chút nữa
bị giẫm bẹp khi một bàn chân khổng lồ của hắn đặt xuống cách đầu chúng
tôi không xa là mấy, song Caul tới chỗ ao hồn quá trễ để ngăn Bentham hợp
nhất với linh hồn cổ xưa to lớn đã nằm trong cái bình. Em trai út yếu đuối
hơn của cô Peregrine đã vùn vụt cao lên gấp đôi chiều cao nguyên thủy của
ông ta.

Cô Peregrine và tôi giúp nhau đứng dậy. Sau lưng chúng tôi, Caul và

Bentham đã bắt đầu giao chiến, âm thanh vang lên chấn động như những
quả bom. Chẳng cần ai bảo tôi cũng chạy.

Chúng tôi đi được nửa đường tới chỗ hành lang nhầm thì Emma và

Bronwyn từ trong đó lao ra chạy tới gặp chúng tôi. Họ đỡ lấy cánh tay
chúng tôi và dìu chúng tôi hướng tới chỗ an toàn nhanh hơn mức cơ thể yếu
ớt bầm dập của chúng tôi có thể tự gắng gượng. Chúng tôi không nói gì -
không có thời gian cho bất cứ việc gì ngoài chạy, mà có hét lên cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.