THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 410

đủ to để người kia nghe thấy - song khuôn mặt Emma, bừng lên vẻ ngỡ
ngàng và nhẹ nhõm khi thấy tôi còn sống đã nói lên tất cả.

Đường hầm tối om bao quanh chúng tôi. Chúng tôi đã tới được đó. Tôi

chỉ ngoái lại nhìn một lần, để thoáng thấy cuộc ác chiến đang bùng nổ đằng
sau chúng tôi. Qua những đám mây bụi và hơi nước, tôi thấy hai tạo vật,
cao hơn cả những tòa nhà, đang cố giết nhau: Caul siết cổ Bentham bằng
một bàn tay đầy móng nhọn hoắt, bàn tay kia tìm cách móc mắt ông ta.
Bentham, đầu côn trùng với hàng nghìn con mắt, dùng cặp hàm dài linh
động cắn vào cổ Caul, quật hắn túi bụi bằng những đôi cánh khổng lồ dai
cứng. Hai đối thủ vật lộn, một mớ chân cẳng lẫn lộn, ôm chặt lấy nhau cùng
va vào các vách tường, căn phòng đổ xuống ầm ầm xung quanh họ, thứ nằm
trong vô vàn bình đựng linh hồn bị đập vỡ bay lên, tạo thành một cơn mưa
sáng chói.

Với hình ảnh mào đầu cho những cơn ác mộng gắn chắc trong đầu như

thế, tôi để Emma kéo mình vào bóng tối.

* * *

Chúng tôi tìm thấy các bạn mình trong căn phòng kế bên, chìm nghỉm

trong bóng tối, nguồn sáng duy nhất của họ là một tia lờ mờ từ cây đèn
Addison ngậm trong miệng. Khi Emma thắp một ngọn lửa và họ thấy chúng
tôi đang vừa chạy vừa nhảy lò cò về phía họ, bộ dạng tả tơi nhưng còn
sống, tất cả họ cùng reo lên hoan hô. Nhìn thấy họ trong ánh sáng ngọn lửa
của cô, tôi nhăn mặt. Bản thân họ cũng ở trong tình trạng tiều tụy, máu me
bầm dập vì bị Caul ném qua đập lại, vài người tập tễnh trên đôi chân bị
bong gân hoặc gãy.

Có một giây lát im lặng giữa những tiếng ồn rung chuyển lòng đất vọng

ra từ trong hang, và cuối cùng Emma cũng có thể ôm chầm lấy tôi.

"Tớ đã thấy hắn bắn cậu! Nhờ phép màu nào cậu lại còn sống vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.