THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 412

"Chúng ta phải đi tiếp!" Cô Peregrine hét lớn. "Tới lối ra khỏi Vòng!"

Chúng tôi đã đi được nửa đường tới đó, đang loạng choạng băng qua

một trảng trống, thì mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội tới mức tất cả
chúng tôi đều bị hất tung lên. Tôi chưa bao giờ được chính tai nghe một
ngọn núi lửa phun trào, song hẳn nghe cũng không thể khủng khiếp hơn so
với tiếng bùm vang dậy như sấm vọng lại từ những quả đồi thấp đằng sau
chúng tôi. Chúng tôi choáng váng quay lại thì thấy hàng mẫu bề mặt đá bị
phá nát bay tung lên không - rồi chúng tôi nghe thấy, rõ như ban ngày, tiếng
gào thét của Caul và Bentham.

Bọn họ lúc này đã thoát ra khỏi thư viện. Họ đã phá xuyên qua trần

hang, xuyên qua lớp đá không biết dày đến mức nào, và trồi ra ánh sáng ban
ngày.

"Chúng ta không thể đợi lâu hơn nữa!" Cô Peregrine kêu lên. Bà đứng

dậy và giơ cao mảnh giấy nhàu nhĩ của Bentham lên. "Các chị em, Đã đến
lúc đóng Vòng Thời Gian này lại!"

Đó là lúc tôi hiểu sao ông ta đã đưa cho chúng tôi cái gì, và tại sao cô

Peregrine lại thả ông ta ra. Một công thức. Ông ta đã gọi nó như thế. Nó đã
thành công một lần...

Đó là quy trình ông ta đã lừa Caul và đám thuộc hạ khởi động vào năm

1908. Chính là quy trình đã hủy diệt Vòng Thời Gian họ đang ở, thay vì cài
đặt lại đồng hồ sinh học của họ nhưng họ đã hi vọng. Lần này việc hủy diệt
sẽ là có chủ ý. Chỉ có một vấn đề...

"Không phải làm thế họ sẽ biến thành hồn rỗng sao?" Cô Wren hỏi.

"Hồn rỗng không phải là vấn đề." Tôi nói. " Nhưng lần gần nhất có

người phá hủy một Vòng Thời Gian theo cách này, chẳng phải nó đã gây ra
một vụ nổ đủ lớn để san bằng một nửa Siberia sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.